Kênh YouTube Tâm sự EVA là nơi chia sẻ những câu truyện có thật. Với vô vàn những cảnh đời, những sắc thái của cuộc sống, để chúng ta có thể hiểu và Chuyện tình cô trò - Trang sinh năm 1986, chồng sinh năm 1992. Ngày Trang được phân về dạy học một trường miền núi, cậu học trò tên Hải đã thầm thương trộm nhớ cô giáo mình. Chap 19: Màn Đối Thoại *Cạch* "chào con gái" Trần Hy Châu xách một cái túi và một cái bịch đi vào Trần Thanh nhìn mẹ mình xong nhìn lại nhìn cửa sổ không thèm để tâm tới Câu chuyện k chỉ lãng mạn mà còn vui nhộn nữa. Các bạn nhớ đọc thử Nụ hôn của Sói nhé . Những mẩu chuyện ngắn về tình yêu tuổi học trò. Không chỉ có những câu truyện tình yêu học trò dài. Những mẩu chuyện tình yêu học trò ngắn cũng được các bạn đọc đón nhận. Chap 10: Cảnh Trước Mắt Có Phải Là Nhìn Lầm? Thế là Trần Thanh phải bị phạt quỳ gối ở phòng Trần Hoài, vừa quỳ vừa làm bài tập, học bài rồi trả cho chị mình, không những thế còn bị viết bảng kiểm điểm bản thân hứa hẹn đủ thứ Những câu chuyện tình yêu hay và buồn nhất. Cứ như thế, họ trở thành bạn thân lúc nào không hay. Và cũng không thể nhớ được cô thích anh từ lúc nào nữa, có lẽ là từ năm học lớp 10 cô bé ấy đã thầm thích người bạn trai cùng bàn. z8Rh6G. Điều mà tôi muốn chia sẻ là một câu chuyện tình yêu có lẽ là rất hiếm gặp, bởi vì nó rất đặc biệt và cá biệt. Tôi hơn em 6 tuổi, tôi là giáo viên thực tập ở trường cấp 3 em học. Tôi không chủ nhiệm, cũng không dạy lớp em nhưng có lẽ duyên số run rủi mà chúng tôi gặp nhau. Tôi hoạt động phong trào khá sôi nổi, em lại là một đoàn viên suất sắc, một học sinh giỏi của tôi gặp nhau trong một buổi họp đoàn giữa đoàn trường và chi đoàn giáo sinh. Em ngồi cạnh tôi nhưng tôi không để ý đến em lắm vì còn tập trung vào buổi họp. Sáng hôm sau lên lớp chủ nhiệm, tôi đi qua lớp em thấy em lăng xăng chạy ra hỏi "cô ơi cô tên gì ạ?".Tôi đưa mắt nhìn vẻ nghi nghờ vì học sinh trêu chọc giáo viên thực tập là chuyện bình thường mà!thấy vậy em giải thích"hôm qua có nghe giới thiệu mà em quên mất tên cô rồi!". Tôi bật cười vì vẻ lóng ngóng của em."Tên cô là..........cô lên lớp nhé. Chúc em vui vẻ". Tuy hơi bất ngờ nhưng tôi cũng không chú ý nhiều vì cũng khá bận rôn. Hết tiết, tôi xuống lớp, đi ngang lớp em đã thấy em đứng đợi ngoài cầu thang cười thật tươi và nói "cô xong giờ rồi à", tôi cũng cười phúc đáp rồi về văn đó, ngày nào cũng vậy, cứ mỗi khi tôi đi qua lớp em là lại thấy em đang đứng đợi chỉ để hỏi 1 câu xã giao hay vẫy tay chào thân ái, lâu dần cũng thành đó em nhắn tin với tôi, lúc đầu là thỉnh thoảng sau đó ngày càng nhiều hơn, tôi cũng chẳng suy nghĩ gì chỉ xem em như là một học trò dễ thương. Khi nào không thấy tôi lên trường là em lại nhắn tin hỏi thăm, rồi một hôm, đã 11h đêm, em gọi điện cho tôi, em đã tâm sự rất nhiều về cuộc sống của mình về những ước mơ bình dị, về một tâm hồn sâu sắc và một tâm hồn cô đơn trong cái bóng của ba mẹ. Em không có bạn thân, ít được đi chơi cùng ban bè, chỉ ăn và học. Bố mẹ luôn áp đặt cho em những mục tiêu trong học tập cũng như trong cuộc sống, nhiều lúc em cảm thấy căng thẳng và mệt mỏi nhưng không đủ lòng tin với ai để có thể chia những lần nói chuyện tôi và em rất giống nhau, đến cả sở thích hay món ăn. Rồi em nói "cô ơi, hình như là em đã thích cô rồi!", tuy hơi bất ngờ nhưng tôi đã dùng kĩ năng sư phạm để khéo léo trả lời em nhưng vẫn có thể duy trì mối quan hệ đẹp cô_trò. Em hiểu điều đó và em chấp nhận nhưng mai gặp em trên trường tôi thấy mắt em đỏ nhòe, em nhắn tin xin lỗi và nói rằng vì hồ đồ mà suýt nữa đã đánh mất một người cô, một người bạn thân và trở lại vui vẻ như ngày thường, như chưa có buổi nói chuyện ấy. Tôi cũng thấy hài này tôi mới biết là đêm hôm đó em đã khóc rất nhiều và đã thức thâu đêm. Nếu câu chuyện chỉ dừng lại ở đây thì chẳng có gì đáng nói. Hết thời gian thực tập tôi trở về trường, mang theo những kí ức đẹp về em. Em và tôi vẫn thường xuyên nhăn tin, chát....thường xuyên đến nỗi không nhận được tin nhắn của em trong ngày thì cũng thấy thiếu ngày tôi càng quý em hơn và cũng nói cho em nghe nhiều hơn, cũng có những lần em lỡ hẹn hoặc tôi lỡ hẹn, tôi cũng thấy buồn buồn. Rồi một hôm em nhắn tin "tại sao cô không dám đối diện với tình cảm thật của mình? lúc đầu em nghĩ em sẽ mãi là học trò tốt của cô nhưng em biết bây giờ đối với em cô rất quan trọng và đối với cô em cũng thế. Cô đừng cố tình né tránh tình cảm của em và của chính mình nữa".Tất nhiên là tôi đã phủ nhận điều đó nhưng chúng tôi nói chuyện ngày càng nhiều hơn. Đáng lẽ tôi nên kiên quyết hơn để em có thể tập trung học hành nhưng thật ra tôi biết rằng mình cũng đã dành cho em rất nhiều tình cảm, nó vượt qua cả khoảng cách giữa chúng đầu khi tình cảm của tôi và em còn vô tư thì học sinh trên trường trêu chọc em, ba mẹ em biết chuyện, tôi cũng không để ý lắm. Bây giờ em bị cấm vận và cấm cả dùng điện thoại, em cũng đã nói trước cho tôi biết điều này và từ đó tôi và em không liên lạc với nhau nữa, càng ngày tôi càng thấy nhớ em nhiều không biết làm sao giữa nỗi chòng chành quên và nhớ, em đã động viên đã cổ vũ tôi rất nhiều. Tôi đã từng yêu nhưng với em tôi thấy mình được sống với chính mình, được thoải mái bộc bạch và tôi đã đi trên con đường mà rất ít ngưới đủ bản lĩnh để đi. Tôi đã bị chinh phục bởi tình cảm chân thành và trong sáng của em, nó thánh thiện, không toan tính, nó vô tư đúng nghĩa..Giữa cuộc sống bon chen đầy toan tính này mà có được một tình cảm như vậy không phải là dễ nhưng tôi cũng hiểu rằng em còn quá nhiều việc phải quan tâm, đặc biệt là việc học. Còn tôi bây giờ đã ra trường và công tác tại nơi khá xa em, nửa đầu và nửa cuối đất nước, lại không thể liên lạc trong khi em còn chưa trưởng thành thật sự, tôi cảm thấy bất an Tâm sự Thứ bảy, 10/6/2023, 0900 GMT+7 Tôi 32 tuổi, làm nhân viên văn phòng lương tháng tầm 20 triệu đồng, trải qua nhiều mối tình đều không có kết quả tốt đẹp. Khi gặp được người tốt tôi lại không biết trân quý, kẻ không ra gì thì cứ lao đầu vào, để rồi phải trả giá cho sự non dại của tuổi trẻ bằng nhiều đêm khóc ướt gối. Sau khi đau đớn, vật vã với mối tình năm 28 tuổi, lại thêm bị bệnh nằm viện mà không người thân bên cạnh chăm sóc, tôi rơi vào trầm cảm một thời gian, sau đó dần vực dậy tinh thần, học tập nhiều hơn, nâng cao bản thân, đi du lịch nhiều hơn, thay đổi cách nhìn về cuộc đó tôi chọn sống độc thân cho tới hiện tại, cũng chưa từng nghĩ sẽ yêu thêm lần nữa. Những tưởng cuộc sống cứ thế êm đềm trôi qua cho đến khi chị họ giới thiệu cho một anh lớn hơn tôi một tuổi. Ban đầu tôi nghĩ có người trò chuyện cho vui vì anh là dân công trình, chưa ổn định cuộc sống, hay nhậu và hút thuốc nhiều. Sau một tháng nhắn tin, tôi dần có cảm tình, cảm thấy cũng muốn có một gia đình nhỏ cho riêng mình. Sau vài lần gặp gỡ, tôi phát hiện tính cách của anh khá kỳ quái, thích nói tục về chuyện chăn gối, chưa thật sự nghiêm túc trong mối quan hệ với đó khiến tôi hụt hẫng và day dứt trong lòng nhiều lắm, sau cùng tôi đã mạnh mẽ quyết định dừng lại. Sau đó tôi suy nghĩ rất nhiều, có phải mình không xứng đáng có một tình yêu với người đàng hoàng, nghiêm túc? Khi tôi đã sẵn sàng quên hết quá khứ ám ảnh về tình yêu để bước vào một quan hệ mới thì lại gặp người không phù hợp, có phải ông trời đang muốn hành hạ cảm xúc của tôi? Hiện tại tôi cảm thấy bơ vơ, lạc lõng và mất phương hướng trong cuộc sống, tình cảm, công việc tàng tàng, tương lai mờ mịt, làm gì cũng không đến nơi. Mỗi ngày đi làm về tôi chỉ luẩn quẩn trong phòng nấu ăn, nghe nhạc và đi ngủ, lâu lâu đi bơi, vài tháng về quê thăm bố mẹ một lần, nhiều lúc cảm thấy cuộc sống vô cùng nhạt tâm sự với mẹ rằng nếu năm nay không có duyên với người đàn ông nào thì qua năm sau tôi sẽ ở vậy cho đến cuối đời. Mẹ luôn luôn ủng hộ quyết định của tôi, nhưng sâu trong thâm tâm tôi biết bố mẹ rất mong con gái có một nơi để nương tựa. Với lứa tuổi như hiện nay, tôi biết mình khó có thể tìm được một nửa còn lại, mặc dù không yêu cầu quá cao, chỉ cần đủ tôn trọng và mang lại cho tôi cảm giác an toàn là được. Tôi cũng lo lắng những điều tồi tệ trong chuyện tình cảm sẽ khiến mình mệt mỏi và càng suy sụp hơn. Mong được mọi người cho lời ThuĐộc giả gọi vào số 024 7300 8899 máy lẻ 4529 trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc Valentine đang cận kề, trong lúc thần dân UEH vẫn đang mải mê chuẩn bị quà và những lời yêu ngọt ngào cho “nửa kia” của mình, thì không biết một giảng viên UEH sẽ có tâm tư gì trong những ngày này nhỉ?… Nổi tiếng với bao thế hệ UEH chính là chuyện tình cô trò ngọt ngào của cô Ái Nhân – giảng viên môn Tư tưởng Hồ Chí Minh trường ta và thầy Luân. Hãy cùng nghe cô chia sẻ câu chuyện tình dễ thương này nhé! au tiết dạy cuối cùng, cô đã dành chút thời gian của mình để tâm sự với chúng tôi. Cô bồi hồi nhớ lại “Cảm nhận đầu tiên của cô về thầy là một cậu sinh viên ngông nghênh, ngồi học lại không chú tâm mà lại làm việc riêng, trông lại có vẻ không chăm học”. Chắc cô cũng chẳng thể nào tưởng tượng ra nổi cậu học sinh này sau này lại là người yêu rồi chồng mình. Tình cảm trong thầy chắc đã nhen nhóm từ lâu, nhưng do tâm lý còn dè dặt vì vừa nhỏ hơn cô cả về tuổi tác lẫn vai vế, thầy chưa có cơ hội ngỏ lời. Cuối cùng, sau khi kết thúc khóa học và có điểm thi, thầy cũng lấy hết can đảm để tỏ tình với giảng viên của mình. Dù vậy, cô cũng… Những ngày sau đó, hai người chỉ đơn thuần nói chuyện, quan tâm đến nhau thường xuyên hơn và tình cảm lâu ngày dần nảy nở. Câu tục ngữ “mưa dầm thấm đất” không hề sai, sau 6 tháng trời, tình cảm của thầy cũng được báo đáp khi cô chính thức đồng ý. “Lúc đó thầy đã gửi cho cô bài hát Love to be loved by you’ của Marc Tenzenzi, thật ra cô đã nghe bài này nhiều lần trước đây do nhiều người khác gửi, nhưng đến khi thầy gửi thì cô mới thật sự thấm thía, cảm thấy hay hơn trước kia rất nhiều” – Có lẽ đây là điềm báo rằng thầy chính là định mệnh đời cô! Từng dòng ca “Baby, tell me how can I tell you that I love you more than life?” sâu lắng mà ngọt ngào, thay cho lời nói đã thể hiện được phần nào tình cảm của thầy. hi được hỏi về bí quyết giữ gìn tình yêu của mình, cô thổ lộ “Quan trọng nhất là phải biết tôn trọng nhau, biết chia sẻ và cùng nhau vượt qua khó khăn thì tình cảm mới ngày càng gắn bó được”. Là giảng viên của chồng mình, cô hài hước tiết lộ một bí mật thú vị là ngày 20/11 hàng năm, cô đều nhận được lời chúc của thầy với dòng “Chúc cô giáo của anh…” khiến cô vừa buồn cười, vừa hạnh phúc. Tuy nhiên, chuyện tình nào mà chẳng gặp phải sóng gió, đối với cô vượt qua khó khăn chính là động lực để giúp tình yêu của cô bền vững hơn và có thể không thay đổi trong suốt 9 năm yêu nhau. “Có một đợt thầy đi du học tại Anh kéo dài tới tận 2 năm, cô ở nhà vừa làm hậu phương vừa làm tiền tuyến, vừa nuôi con cũng vừa đi làm giúp đỡ thầy, khoảng thời gian đó với cô cũng cô đơn và vất vả nhiều lắm, nhưng giá của chờ đợi là sự hạnh phúc mà! Kể từ sau đó thì tình cảm ngày càng được thắt chặt và cho đến giờ cô vẫn luôn thấy hạnh phúc” – cô bùi ngùi chia sẻ. Vậy là sau từng ấy năm, thầy – từ điểm xuất phát là một cậu học trò ngông nghênh đã thực sự trở thành một người đàn ông của gia đình. Chính tình yêu của cô đã khiến thầy trưởng thành hơn, không ngừng khẳng định bản thân và phấn đấu từng ngày để che chở cho tổ ấm gia đình. “Ngày xưa thầy gầy lắm, nhưng sau này thầy đã bắt đầu chăm tập thể hình để có sự tự tin hơn để bắt tay với đối tác. Thầy còn học thêm tiến sĩ, dù khó khăn nhưng vẫn luôn cầu tiến và không bỏ cuộc”. Cô không khỏi xúc động khi thấy thầy ngày càng biết yêu thương, chăm sóc vợ con hơn. So sánh giữa tình yêu của cô và thầy ngày xưa với bây giờ, cô chia sẻ Ngày Valentine sắp đến, là một người yêu, một người vợ, cô rất muốn nhắn gửi đến thầy rằng “Sự lựa chọn đúng đắn nhất của em chính là chọn anh làm chồng, làm cha của các con em”. Mong thầy sẽ đọc được những dòng bộc bạch này của cô! Qua đây, cô Ái Nhân cũng có vài lời nhắn nhủ cho các bạn UEH Hãy để tình yêu đến một cách tự nhiên, không nên toan tính nhiều, yêu bằng cả con tim nhưng cũng phải thật lý trí! úng vậy, ai đó đã nói rằng tuổi trẻ là tuổi đẹp nhất đời, vậy hãy trải nghiệm tình cảm đẹp nhất đời – tình yêu đôi lứa. Có thể nhiều lúc, những trái tim non nớt này sẽ tổn thương đau đớn, nhưng chẳng sao cả, vì chúng ta còn trẻ mà! Hãy cứ yêu đi! Chuyện tình của cô Ái Nhân chính là minh chứng cho tình yêu được đền đáp, đơm hoa kết trái bằng sự cố gắng vun đắp của cả hai. Chúng ta, những người trẻ đầy sức sống cũng có thể viết nên những trang cổ tích đẹp như vậy, phải không? Tôi đã từng có một mối tình với cô giáo dạy tiếng Anh cấp 3. Cô ấy làm tôi hiểu rằng, có một người bạn gái tốt sẽ thay đổi cả cuộc đời bạn. Điểm thi lên cấp 3 của tôi khá là thấp, không đậu nổi trường trọng điểm nên phải vào một trường bình thường để học. Bởi vì cảm thấy xấu hổ, nhục nhã, nên, lớp 10, 11 tôi dùng hành động phản nghịch để chứng tỏ bản thân, bây giờ nghĩ lại cũng không biết khi đó mình muốn chứng tỏ cái gì nữa. Sau nhiều lần đánh nhau, trốn tiết, tôi bị đuổi học. Bố tôi phải tốn rất nhiều công sức mới giúp tôi chuyển trường qua tỉnh khác để học lại lớp 11. Trùng hợp là, ngày đầu tiên tôi đến học cũng là ngày đầu tiên cô ấy đến dạy ở ngôi trường đó. Bởi vì quá khứ không mấy vẻ vang của tôi nên mẹ lúc nào cũng nhắn tin, gọi điện để dạy bảo tôi. Lúc đầu thì nhẹ nhàng khuyên bảo, về sau thì càng nói càng quá đáng, vừa chửi vừa mắng rất thậm tệ. Lần đó đang học tiết tiếng Anh thì điện thoại tôi bị tịch thu, tôi thấy cũng không sao cả, cứ ngồi yên một chỗ ngẩn ngơ thôi. Sau đó, mẹ tôi lại tiếp tục gửi tin nhắn cho tôi, vẫn là những lời khó nghe như vậy. Mà những lời khó nghe như thế lại bị cô ấy đọc được hết, không sót một chữ. Học xong cô ấy gọi tôi lại nói chuyện, nói với tôi là cô ấy mới được thuyên chuyển đến đây nên chưa hiểu rõ lắm tình hình của tôi, hy vọng sau này tôi có chuyện gì không vui thì cứ tìm cô ấy tâm sự. Có thể là lúc đó bản thân đã dần trưởng thành rồi nên tôi cũng chịu nghe lời, bắt đầu chăm chỉ học tập. Quy định thời đó là cứ cách 2 tuần thì sẽ được nghỉ một lần, nhà tôi ở xa không tiện về nhà nhưng lần nào tôi cũng nói với thầy chủ nhiệm là đi về nhà. Thầy ấy cũng mắt nhắm mắt mở mặc kệ tôi. Sau đó, mỗi cuối tuần được nghỉ tôi sẽ đeo balo lên và đi dạo vòng quanh ở thành phố xa lạ này, cũng có khi tôi sẽ ngồi trong KFC làm bài tập cả ngày, lại có bữa sẽ ra tiệm net chơi, chơi mệt rồi thì tìm đại cái nhà khách nào đó để nghỉ ngơi. Đợt thi giữa kỳ lớp 11 tôi đạt được thành tích khá là tốt, dù gì thì kiến thức cơ bản vẫn còn đó, cố gắng thì sẽ được thôi, nhưng còn điểm tiếng Anh thì rất thấp, kéo điểm mấy môn khác xuống luôn. Cuối tuần đó tôi lại đi lang thang tiếp thì tình cờ đi vào một quán pub thấy cô ấy đang uống bia. Trước mặt cô ấy có 3 chai rỗng rồi, là Corona Extra, trên tay còn cầm một chai nữa. Tôi và cô ấy bốn mắt nhìn nhau, tôi thì ngại ngùng, nhưng cũng không thể giả bộ như không quen được, nên tôi cũng tỏ ra tự nhiên lại ngồi chung. Bia là một thứ kỳ diệu, nó khiến con người ta quên đi thân phận của nhau, cũng khiến hai con người xa lạ có thể tự nhiên trò chuyện như những người bạn thân thiết. Tôi và cô ấy uống rất nhiều, nói cũng rất nhiều, cuối cùng, tôi đi tính tiền, 425 tệ. Tối đó tôi đưa cô ấy về nhà, hai đứa vừa đi bộ vừa nôn dọc đường, nhà cô ấy ở gần đó thôi, chúng tôi đi tầm 1km thì đến nơi. Nhà cô ấy rất nhỏ, chỉ khoảng 30m vuông, là dạng chung cư một người ở. Sau khi lo cho cô ấy xong thì tôi quấn chăn ra ban công nằm trên chiếc giường xếp nhỏ. Ban công nhà cô ấy rất đẹp, thời tiết cũng không lạnh lắm, tôi nhanh chóng đi vào giấc ngủ… Sáng hôm sau, chào đón tôi không chỉ có ánh bình minh đầu ngày mà còn có khuôn mặt hoảng hốt của cô ấy. Cô ấy sợ chúng tôi “uống rượu làm loạn”. Sau khi biết tôi vẫn ngủ ngoài ban công cả đêm thì cô ấy bình tĩnh trở lại và nói muốn phụ đạo tiếng Anh cho tôi. Chúng tôi học tiếng Anh trọn 2 ngày nghỉ, sau đó cô ấy còn bảo, nếu có thời gian rảnh thì cuối tuần cứ đến nhà cô ấy, ban ngày thì dạy tiếng Anh cho tôi, ban đêm thì dẫn tôi đi chơi thả lỏng tinh thần. Mối quan hệ của chúng tôi rất “vi diệu”, có lúc thì giống như cô trò, có lúc lại giống như bạn bè, nhưng cũng có lúc lại không hề giống bất cứ cái nào. Chúng tôi vẫn cùng nhau học bài, cùng nhau uống bia, thời gian cứ thế dần trôi qua… Đến khi tôi thi cuối kỳ, tuy điểm môn tiếng Anh cao nhưng mấy môn khác thì hơi kém nên tổng điểm không khác mấy so với lần trước. Trong đoạn thời gian này tôi cũng dần hiểu được những gì mà cô ấy đang phải chịu đựng. Mỗi lần có điểm thi, các giáo viên khác đều chế nhạo cô ấy, nói cô ấy làm thì nhiều nhưng lại chẳng nhận được bao nhiêu. Cô ấy nói, may là có tôi, nếu không, cô ấy chả biết phải tâm sự với ai nữa. Đến Tết, tôi mua máy ảnh mới, chụp rất nhiều hình ảnh ngày Tết ở quê nhà, hình không đẹp lắm nhưng tôi vẫn muốn cho cô ấy xem. Trước khi đi học lại tôi hẹn cô ấy ra biển chơi, tuy ngày đông rất lạnh nhưng mặt biển thì lại rất đẹp. Tôi đưa hình cho cô ấy xem rồi hỏi, sau này chị có muốn đến đó chơi không? Cô ấy hơi ngơ ra, không trả lời. Tôi nghĩ, nếu tôi còn nhỏ, có khi cô ấy sẽ đồng ý. Nhưng mà, tôi đã 19, cô ấy lại 25, sự chênh lệch này khiến người ta khó chịu thật, nó khiến những chuyện tốt đẹp biến thành không tốt đẹp. Sau khi chuyện đó xảy ra, những ngày tháng sau này của chúng tôi vẫn không thay đổi gì, chỉ là thỉnh thoảng khi cô ấy say rượu sẽ làm nũng đòi tôi cõng về, lần nào cũng ôm cổ tôi rất chặt. Nói đến cũng lạ, hai đứa đã quen biết nhau 2 năm rồi nhưng chưa từng cãi nhau, dù có tức giận đi chăng nữa thì số lần cũng rất ít, có thể đếm được trên đầu ngón tay. Mãi đến khi tôi phải về nhà để chuẩn bị cho kỳ thi đại học thì đột nhiên tâm trạng tôi lại trở nên rối bời và khủng hoảng hơn bao giờ hết. Tôi nghĩ, tôi không thể rời xa cô ấy được nữa, mỗi lần nghĩ đến việc này đều làm tôi không kiểm soát được chính mình. Hậu quả là, tôi đã vô cớ to tiếng với cô ấy trong lớp học. Đêm trước khi về nhà tôi trèo tường trốn ra ngoài, chạy đến nhà cô ấy gõ cửa, cửa vừa mở ra tôi chưa kịp nói lời xin lỗi thì đã thấy một đôi mắt đỏ hồng đang ngước lên nhìn mình. Tôi vào nhà, sau đó hai đứa ra ban công ngồi, ngồi được một lúc thì bị muỗi cắn nên phải vào lại trong nhà. Cô ấy đột nhiên hôn tôi, không say rượu, không hôn trán, mà là hôn má. Cô ấy nói, “bạn trai nhỏ, cố lên!” Thi đại học xong, tôi vẫn đang lo lắng chờ đợi kết quả thì nhận được tin cô ấy chuẩn bị đến thăm. Tôi hơi ngơ ngác, ngơ ngác xong thì vui mừng phấn khích, mấy ngày sau chúng tôi giống như những đôi tình nhân thực thụ vậy, nắm tay, dạo phố, xem phim. Thậm chí tôi còn không để ý đến kết quả thi, chỉ khoe khoang bản thân thi rất tốt, sau này nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền để nuôi gia đình. Cô ấy chỉ cười haha híp mắt lại chứ không bày tỏ ý kiến gì về lời thề hẹn ngây thơ này của tôi. Sau khi biết kết quả thi, tôi nói với cô ấy, tôi đậu rồi, mà cô ấy lại nói với tôi, chị phải về rồi. Đợi cô ấy lên tàu hỏa trở về tôi mới phát hiện ra, cô ấy đã chặt đứt mọi phương thức liên lạc giữa chúng tôi, chỉ để lại một avatar QQ mãi mãi không sáng đèn. Chẳng lẽ lời từ biệt của cô ấy chỉ đơn giản thế thôi sao? Đến nay tôi đã 31 tuổi rồi nhưng loại đau khổ cùng cực đó dường như vẫn còn ê ẩm đâu đây. Trong ký ức của tôi, tất cả mọi điều về cô ấy vẫn tốt đẹp như vậy. Nghĩ lại vợ mình và đứa con trai đáng yêu, tôi muốn đem bí mật này viết ra để cảm ơn cô ấy, cô ấy là thiên thần khiến cuộc đời tôi trở nên tốt đẹp hơn, mà tôi, cũng đã thực hiện lời hứa với cô ấy, trở thành một một người cha tốt, một người chồng hiền. Bởi vì có em, tôi mới học được cách yêu thương thế giới này. Những điều chúng ta trải qua không thăng trần như trong phim, nhưng tôi tin rằng, cuộc đời của chúng ta sẽ không là bi kịch. — [Tác giả update] Dạo này khá bận nên không có thời gian kiểm tra, không ngờ mọi người lại quan tâm đến câu chuyện của tôi như vậy. Thật ra tôi có hơi lo sợ, sợ nếu bị người quen phát hiện thì sẽ gây ảnh hưởng đến một số người. Về một số vấn đề mà mọi người có thắc mắc thì tôi sẽ trả lời luôn đây 1. Có thật sự học tiếng Anh không chủ thớt? Có, hai năm đó chúng tôi không hề đi quá giới hạn, bởi vì từ nhỏ tôi đã biết, phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình, nếu bạn không thể gánh vác thì đừng làm gì cả. 2. Không có sau đó sao? Như vậy là xong rồi à? Có sau đó, tôi đã từng đi tìm cô ấy, cũng đã từng gặp lại 2 lần, nhưng cô ấy rất kiên quyết muốn nói tạm biệt với quá khứ. Nếu tôi mặt dày mày dạn đánh chết cũng không buông có khi hai đứa sẽ quay lại được, nhưng, người ta đã như vậy rồi, mình hà cớ gì phải ép buộc nhau thêm nữa? 3. Điều kiện gia đình của anh thì sao? Tàm tạm đi, nhà tôi cũng không phải kiểu rất giàu có, nhưng cũng không đến nỗi buồn phiền vì tiền bạc. Năm đó tôi đi học xa bố mẹ chu cấp mỗi tháng 2500 tệ, tiền lì xì từ nhỏ đến lớn cũng không ít, có thể tự mình lo liệu được. Ở trường học cũng không có việc gì cần đến tiền, trả mấy trăm tệ cho một chầu nhậu cũng không sao. Tôi thích những quán pub yên tĩnh, tốt nghiệp xong có một đoạn thời gian đi làm quản lý ở quán pub của thằng bạn bán bia rượu, trà và cà phê, sau này còn học được cách vẽ hoa trên ly cà phê. Hay cái là, tôi và vợ quen biết nhau trong lúc làm ở đó luôn. Cám ơn mọi người! Post Views 267

chuyen tinh co tro