Posted on Tháng Sáu 8, 2018 Z Channel. CÂU CHUYỆN VỀ NHÀ ĐIÊU KHẮC VÀ CON NGỰA ĐÁ. Ngày xưa có một ông vua nhờ một nhà điêu khắc nổi tiếng tạc cho ông bức tượng một con ngựa. Sau nhiều tháng miệt mài, bức tượng đã hoàn thành. Nhà vua bèn triệu tập quần thần để chiêm
Chú ngựa Spirit Tự do rong ruổi Câu chuyện về chú ngựa Spirit (Phần 1) - Phim Mới | Phimmoi - Niềm vui lại tiếp diễn với Lucky và những người bạn cùng nhiều chuyến phiêu lưu nữa.
Từ thuở còn trong nôi, em đã được bà kể cho nghe nhiều câu chuyện lắm. Nhưng câu chuyện mà em nhớ nhất là truyện Thánh Gióng. Truyện kể rằng: Đời Hùng Vương thứ sáu, ở một làng kia có hai vợ chồng ông lão, chăm chỉ làm ăn lại có tiếng là phúc đức. Nhưng đến lúc
Chương 35: Lừa và ngựa. Người nọ có một con lừa và một con ngựa. Bữa ấy đi đường, lừa nói với ngựa: - Tôi nặng quá, tôi không đủ sức chở tất cả, chị mang đỡ tôi dù chỉ chút ít thôi. Ngựa không nghe. Lừa ngã gục xuống vì gắng sức quá và chết. Người chủ
Ngựa Hãn Huyết Mã được ngợi ca vì long trung thành với chủ (Ảnh minh họa) Không thể lên tàu cùng chủ, con ngựa Hãn Huyết Mã đã lao xuống biển bơi cùng tàu để theo chủ. Trung úy Pháo binh cảm nghĩa chung tình của ngựa, lấy súng bắn ngựa chết rồi tự bắn mình và nhảy
a. Vì ông yêu con, đã hứa luôn ở bên con dù có chuyện gì xảy ra b. Vì ông biết chắc rằng con trai ông và các bạn của con mình còn sống c. Vì mọi người nói với ông rằng mọi việc còn chưa quá muộn Ngày hỏi: 1 giờ trước 3 câu trả lời
X8AOZW3. Phúc hay là họa đây? Sách Hoài Nam Tử có chép một câu chuyện như sau “Một ông lão ở gần biên giới giáp với nước Hồ phía Bắc nước Tàu, gần Trường thành, có nuôi một con ngựa. Một hôm con của ông lão dẫn ngựa ra gần biên giới cho ăn cỏ, vì lơ đễnh nên con ngựa vọt chạy qua nước Hồ mất dạng. Những người trong xóm nghe tin đến chia buồn với ông lão. Ông lão rất bình tỉnh nói Biết đâu con ngựa chạy mất ấy đem lại điều tốt cho tôi. Vài tháng sau, con ngựa chạy mất ấy quay trở về, dẫn theo một con ngựa của nước Hồ, cao lớn và mạnh mẽ. Người trong xóm hay tin liền đến chúc mừng ông lão và nhắc lại lời ông lão đã nói trước đây. Ông lão không có vẻ gì vui mừng, nói Biết đâu việc được ngựa Hồ nầy sẽ dẫn đến tai họa cho tôi. Quả nhiên con trai của ông lão rất thích cưỡi ngựa, thấy con ngựa Hồ cao lớn mạnh mẽ thì thích lắm, liền nhảy lên lưng cỡi nó chạy đi. Con ngựa Hồ chưa thuần nết, quen người nên nhảy loạn lên. Có lần con ông lão không cẩn thận để ngựa Hồ hất xuống, té gãy xương đùi, khiến con ông lão bị què chân, tật nguyền. Người trong xóm vội đến chia buồn với ông lão, thật không ngờ con ngựa không tốn tiền mua nầy lại gây ra tai họa cho con trai của ông lão như thế. Ông lão thản nhiên nói Xin các vị chớ lo lắng cho tôi, con tôi bị ngã gãy chân, tuy bất hạnh đó, nhưng biết đâu nhờ họa nầy mà được phúc. Một năm sau, nước Hồ kéo quân sang xâm lấn Trung nguyên. Các trai tráng trong vùng biên giới đều phải sung vào quân ngũ chống ngăn giặc Hồ. Quân Hồ thiện chiến, đánh tan đạo quân mới gọi nhập ngũ, các trai tráng đều tử trận, riêng con trai ông lão vì bị què chân nên miễn đi lính, được sống sót ở gia đình.” Bình luận của sách Hoài Nam Tử Họa là gốc của Phúc, Phúc là gốc của Họa. Họa-Phúc luân chuyển và tương sinh. Sự biến đổi ấy không thể nhìn thấy được, chỉ thấy cái kết quả của nó. Do đó, người đời sau lập ra thành ngữ Tái ông thất mã, an tri họa phúc. Nghĩa là ông lão ở biên giới mất ngựa, biết đâu là họa hay là phúc. Hai điều họa phúc cứ xoay vần với nhau, khó biết được, nên khi được Phúc thì không nên quá vui mừng mà quên đề phòng cái Họa sẽ đến; khi gặp điều Họa thì cũng không nên quá buồn rầu đau khổ mà tổn hại tinh thần. Việc đời, hết may tới rủi, hết rủi tới may, nên bắt chước Tái ông mà giữ sự thản nhiên trước những biến đổi thăng trầm trong cuộc sống. Câu chuyện tuy đã cũ nhưng giá trị của nó hầu như vĩnh viễn, đáng để ngày nay suy ngẫm. Như trường hợp của một anh bạn trước đây không lâu công việc kinh doanh của anh đang đà tuột dốc, biết là vậy nhưng anh cứ loay hoay không biết phải làm sao. Thời cuộc thay đổi kéo theo nhu cầu thị trường cũng đổi thay. Tiếp tục làm thì thua lổ, chấm dứt để đổi sang cái mới thì lại tiếc công sức đã bỏ ra, lại cũng lo khi chuyển việc mới thì cần có vốn, phải xây dựng lại thị trường từ đầu liệu có hơn được không? Giữa lúc phân vân như vậy thì biến cố ập đến, cơ sở của anh bị thưa kiện vì tiếng ồn, hạn phải đóng cửa hoặc di dời trong vòng 30 ngày. Lúc đó quả thật thấy anh chỉ muốn điên, sau vài ngày đắn đo suy nghĩ anh đã đi đến quyết định đóng cửa ; Anh gọi cho các khách hàng, bạn bè trong giới tuyên bố thanh lý toàn bộ cơ sở, vừa bán vừa cho để giải quyết tất cả công nợ. Chỉ trong vòng 2 tuần anh đã trở về con số O. Liên tiếp bao đêm sau đó anh không ngủ được, đầu óc suy nghĩ miên man chỉ một câu thôi “Làm cái gì để sống?”. Mọi người cũng sốt ruột thay cho anh, mỗi người đưa ra một lời khuyên, cuối cùng “cái khó ló cái khôn” anh đã quyết chọn một hướng đi mới và sau một thời gian nỗ lực thành công đã đến vượt quá cả mong ước. Vậy cái biến cố lúc đó là phúc hay hoạ? Nếu không có nó liệu anh ta có dứt khoát từ bỏ cái sự nghiệp đang lụi tàn để làm lại từ đầu hay không? Phải mất một thời gian sau ta mới nhận ra là hoạ hay phúc. Chắc chắn câu chuyện “thêm ngựa, mất ngựa” này còn diễn ra nhiều lần trong cuộc đời mỗi người, thành công sẽ càng lớn khi bình tâm hơn, sáng suốt hơn để ứng phó.
- Con ngựa lười lúc nào cũng thong dong nhởn nhơ, vừa đi trên đường vừa gặm cỏ nên đã không ít lần làm rơi mất hàng hóa của người chủ. Người chủ hàng rất bực bội... Ở nhà người chủ hàng nọ có nuôi 2 con ngựa, mỗi con kéo một xe hàng. Trong đó có 1 con ngựa đi rất nhanh, con ngựa còn lại thì lười biếng và ham chơi. Con ngựa lười lúc nào cũng thong dong nhởn nhơ, vừa đi trên đường vừa gặm cỏ nên đã không ít lần làm rơi mất hàng hóa của người chủ. Người chủ hàng rất bực bội. Thấy đường về còn xa mà trời đã tối, ông đã chuyển toàn bộ hàng trên xe con ngựa lười sang con ngựa chăm chỉ. Con ngựa lười thấy vậy liền đắc chí "Thấy chưa đồ ngựa chạy nhanh, càng nỗ lực thì càng bị đày đọa thôi!". Đi trên đường, ông chủ cửa hàng nghĩ ngợi và thấy rằng, chỉ cần có một con ngựa chăm chỉ là đủ để kéo xe rồi, nuôi thêm một con ngựa lười thì thật là lãng phí. Ông ta mẩm bụng sẽ cho con ngựa lười kéo hàng thêm một lần nữa, nếu vẫn "chứng nào tật đó" thì sẽ bán đi hoặc xẻ lấy thịt. Nhưng không cần chờ đến khi đó, trên đường kéo xe về nhà, họ đã gặp một toán cướp đuổi theo. Con ngựa chăm chỉ có người nài ngựa ở trên hướng dẫn và rất khỏe nên đã thoát kịp. Cuối cùng, con ngựa lười do không quen chạy nhanh đã bị đám cướp này bắt được và đem về làm thịt. Câu chuyện về con ngựa lười đã cho chúng ta thấy được bài học đáng suy ngẫm về cuộc sống trong một tập thể nói chung và môi trường công sở nói riêng. Trong một tổ chức, nếu bạn mãi lười biếng và không chịu trau dồi bản thân, khiến cho người khác thấy rằng sự tồn tại của bạn là không cần thiết - "có cũng được mà không có cũng chẳng sao", thì khả năng bạn bị đào thải là rất lớn. Ngược lại, những nhân viên nỗ lực và chăm chỉ sẽ nhận về những thành quả xứng đáng. 3 kiểu người dễ bị đào thải nơi công sở Người không chịu trau dồi bản thân Thời nay, tốc độ cập nhật thông tin càng ngày càng nhanh, tất cả chúng ta đang thực sự bước vào thời đại bùng nổ tri thức. Để không bị lùi lại phía sau, bất kì ai cũng phải không ngừng học tập, cập nhật tri thức, nếu chỉ dựa vào những kiến thức có được trên ghế nhà trường để đối phó với cả một đời đi làm thì điều đó là không thể. Người chỉ có kỹ năng duy nhất Mức độ cạnh tranh ở nơi công sở ngày càng thêm khốc liệt. Một người chỉ biết làm một mảng việc duy nhất, nếu chuyển sang mảng việc khác lại không thể thích nghi thì sẽ không thể tồn tại được lâu trong một tập thể. Để nâng cao giá trị bản thân ở nơi làm việc, cách duy nhất là bạn phải biết nhiều hơn một kỹ năng. Trong xã hội hiện đại, kiểu người “đa năng” sẽ được săn đón rất nhiều, đây cũng là chuyện tất yếu trong thời kỳ hội nhập. Kiểu nhân viên có thái độ làm việc tiêu cực Thái độ làm việc của một người có thể ảnh hưởng đến một hoặc nhiều người khác trong cùng một tập thể. Trong một nhóm nhỏ, chỉ cần một nhân viên có thái độ làm việc tiêu cực, thường xuyên phàn nàn về công việc cũng có thể gây ảnh hưởng đến những người khác trong cùng nhóm. Đây chính là kiểu nhân sự mà các nhà quản lý muốn đặt hàng đầu trong danh sách sa thải. Ngọc Minh Tổng hợp Ảnh Sưu tầm Địch Lệ Nhiệt Ba - Dương Dương tái xuất với bộ phim lãng mạn khiến fan phấn khích
Con ngựa gỗ biết bay là truyện cổ tích kể về công chúa và hoàng tử, nhắc nhở ta cần kiên trì đối mặt với mọi khó khăn trên con đường tìm kiếm hạnh phúc. 1. Hoàng tử và công chúa Ngày xưa, ở nước Ấn Độ có một chàng trai rất thông minh, chàng đã làm ra một con ngựa gỗ biết bay. Chàng đem chú ngựa đó tặng cho quốc vương nước Ba Tư, yêu cầu quốc vương thưởng cho chàng một nghìn đồng vàng. Quốc vương không tin con ngựa gỗ đó có thể bay được, vì thế đã lệnh cho người Ấn Độ đến biểu diễn. Người Ấn Độ cưỡi lên con ngựa gỗ, buộc chặt dây vào bên trái cổ của chú ngựa, chú ngựa quả nhiên bay lên. Quốc vương và các vị quan văn, quan võ vô cùng kinh ngạc, hoàng tử dứng bên cạnh cũng muốn đích thân cưỡi nó. Hoàng tử cưỡi lên ngựa gỗ, chú ngựa liền đưa chàng bay vút lên trời, càng bay càng cao và dần dán không nhìn thấy mặt đất nữa. Chàng quan sát kỹ thân ngựa, phát hiện ở phía sau tai phải của con ngựa gỗ có một cái nút. Chàng ấn vào cái nút đó, quả nhiên chú ngựa dần dần hạ xuống, cuối cùng họ hạ xuống hiên của một cung điện nguy nga. Ở đó, qua khung cửa sổ, chàng nhìn thấy một nàng công chúa đang ngồi trên giường. Vẻ đẹp của nàng khiến chàng say đắm. Chàng lặng lẽ tiến vào trong phòng và đứng trước mặt công chúa. Công chúa ngẩng đầu bỗng nhìn thấy một chàng hoàng tử tuấn tú nên vô cùng kinh ngạc. Hoàng tử nói – Ta là hoàng tử nước Ba Tư, ta đã cưỡi ngựa gỗ bay đến đây. Ta rất đói, nàng có thể giúp ta không? Nàng công chúa vui mừng trả lời – Ta là công chúa nước Bangladesh, rất vui mừng vì đã gặp chàng. Nàng sai người hầu chuẩn bị một mâm cơm thịnh soạn. Trong một thời gian ngắn, giữa hoàng tử và công chúa đã nảy sinh tình cảm sâu sắc. Hoàng tử quyết định đến gặp quốc vương nước Bangladesh để cầu hôn nàng công chúa. Cchàng nói Thần là hoàng tử nước Ba Tư. Xin ngài hãy đồng ý lời cầu hôn của thần, hãy gả công chúa cho thần. Quốc vương không đồng ý, lập tức gọi một đội quân trang bị vũ khí đến. Hoàng tử hiểu rằng quốc vương muốn giết chàng, vì thế, chàng yêu cầu cho chàng cưỡi lên con ngựa gỗ và cùng đấu võ. Quốc vương đồng ý, ngài phải người đem con ngựa gỗ đến. Hoàng tử trèo lên ngựa, bay vút lên cao và trở về đất nước của mình. Quốc vương nước Ba Tư nhìn thấy hoàng tử trở về an toàn thì vô cùng mừng rỡ và lập tức thả người Ấn Độ đã bị bắt ra. Nhưng người Ấn Độ vì thế mà đem mối hận trong lòng. 2. Con ngựa gỗ và hành trình tìm kiếm hạnh phúc của hoàng tử Hoàng tử sau khi trở về, ngày đêm nhớ nhung công chúa, vì thế đã lén trộm con ngựa gỗ rồi lại bay đến nước Bangladesh. Tìm thấy công chúa, hai người mừng vui thắm thiết và thề sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa. Hoàng tử vui mừng đưa công chúa về đất nước Ba Tư. Chàng để công chúa và ngựa gỗ ở lại trong hoa viên bên ngoài thành rồi trở về bàn với quốc vương chuẩn bị nghi thức đón chào long trọng. Nhưng khi hoàng tử đến đón công chúa, chàng không thấy nàng và con ngựa gỗ đâu nữa. Hóa ra sau khi hoàng tử đưa công chúa đến ngự hoa viên không lâu, người Ấn Độ nọ đã đến đó, nhìn thấy con ngựa gỗ biết bay của mình và nàng công chúa vô cùng xinh đẹp. Anh ta nhanh chóng chạy đến trước mặt công chúa và nói – Công chúa, tôi là người hầu trung thành của hoàng tử, phụng mệnh ngài đến đón nàng. Công chúa tin đó là sự thật và không do dự cùng anh ta cưỡi lên con ngựa gỗ. Người Ấn Độ điều khiển chú ngựa bay thẳng đến Hy Lạp. Công chúa phát hiện ra thì đã quá muộn. Đúng ngày hôm đó, quốc vương Hy Lạp lệnh cho binh lính ra ngoài săn bắn, nhìn thấy con ngựa gỗ rất kỳ lạ, liền truyền lệnh bắt lại. Công chúa khóc lóc kể lại sự tình. Quốc vương Hy Lạp vô cùng tức giận, ngài lệnh đánh phạt người Ấn Độ, sau đó đuổi anh ta ra khỏi nước mình và có lòng tốt giữ công chúa ở lại. Nhưng công chúa ngày đêm nhung nhớ hoàng tử và nàng lâm bệnh nặng. Hoàng tử lặn lội đến Hy Lạp, nghe nói công chúa đang ở trong cung và mắc bệnh nặng, liền hóa trang thành một thầy thuốc và đến hoàng cung. Chàng nói với quốc vương Hy Lạp là chàng có thể chữa khỏi bệnh cho công chúa, nhưng phải để công chúa đứng ở trên mảnh đất trống ở bên ngoài. Hoàng tử đưa công chúa đến một nơi đất trống điều khiển ngựa gỗ và cùng nàng bay thẳng về Ba Tư. Quốc vương và hoàng hậu biết tin hoàng tử đã trở về, thì vô cùng mừng rỡ. Một tháng sau, hoàng tử và công chúa đã cử hành hôn lễ long trọng, khắp nơi trên đất nước đều hân hoan vui mừng. Hai người luôn yêu thương nhau và họ có cuộc sống vô cùng vui vẻ, hạnh phúc. Câu chuyện Con ngựa gỗ biết bay – Truyện cổ tích công chúa và hoàng tử – – Ý nghĩa của truyện cổ tích Con ngựa gỗ biết bay Hoàng tử Ba Tư trên con đường tìm kiếm hạnh phúc đã gặp phải khó khăn lớn. Nhưng chàng đã kiến trì đối mặt, cuối cùng đã tìm được nàng công chúa và sống một cuộc đời hạnh phúc. Khi đối diện với bất kỳ khó khăn nào chúng ta hãy học tập tình thần của chàng hoàng tử, không bao giờ được khoanh tay dầu hàng. Truyện cổ tích Việt Nam và thế giới chọn lọc Ngoài câu chuyện Con ngựa gỗ biết bay kể trên, còn giới thiệu đến các bạn những câu chuyện cổ tích Việt Nam và thế giới hấp dẫn được sưu tầm và chọn lọc kỹ lưỡng. Qua đó giúp các bạn nhỏ rút ra được những bài học ý nghĩa cho bản thân cũng như có những giờ phút thư giãn thú vị khi được hòa mình trong thế giới của các câu chuyện cổ tích.
Con ngựa thần là truyện cổ tích hay cho bé, kể về chàng thợ săn dũng cảm diệt trừ thú dữ, chinh phục ngựa thần, giúp quốc vương thoát khỏi bệnh hiểm nghèo. 1. Liên Hoa Sơn Thánh Nữ Ngày xưa, có một khu rừng đen, rất nhiều thú dữ, rắn độc, thường ra bắt người ăn thịt. Người qua lại đều phải đi vòng quanh rất xa. Các thợ đi săn xa gần đều không ai dám đến săn bắn ở rừng đen, vì nửa năm trước đây đã có hai người đi săn trẻ tuổi bị hổ báo ăn thịt. Việc đó làm cho mọi người đi săn lo lắng và hổ thẹn, nhưng không tìm được cách nào tốt để trừ hại tận gốc. Lúc đó, có một người đi săn trẻ tuổi tên là Cát Linh đã có một chủ ý riêng. Mỗi khi có người nhắc tới khu rừng đen, Cát Linh đều bỏ đi không nói không rằng. Tối tối dưới trăng, Cát Linh luyện tập cung tên suốt cả đêm. Một trăm ngày sau, tài bắn cung của Cát Linh đã đạt đến mức tài giỏi, phi thường. Trong vòng một trăm hai mươi bước, chàng bắn trăm phát trúng cả trăm. Nhưng việc đó, ngoài mẹ chàng ra, thì không một ai biết. Một hôm, trời vừa sáng, Cát Linh đã mang cung tên vào một khu rừng nhỏ tìm thú vật để thử tài bắn của mình. Rừng hoang vắng, một con thỏ cũng không thấy. Cát Linh hơi sốt ruột, chàng chợt ngẩng đầu lên nhìn thấy một con chim ưng hung ác đang lao vụt như tia chớp săn đuổi một con chim bách linh xinh đẹp. Muốn cứu chim bách linh, trừng trị chim ưng hung ác, Cát Linh liền giương cung lắp tên. Chỉ nghe một tiếng “vút”, mũi tên nhọn đã xuyên qua đầu con chim ưng. Chim bách linh được cứu thoát. Cát Linh trong lòng vui sướng, định quay về nói cho mẹ rõ. Bỗng nhiên trước mặt chàng hiện ra một cô gái cực kỳ kiều diễm, quần áo sáng lấp lánh. Cát Linh chợt nhớ tới chuyện Liên Hoa Thánh Nữ mà các cụ già thường nói tới. Chàng bất giác vừa lo vừa mừng, đứng ngẩn ra một lát, vừa định nói thì cô gái đã lên tiếng trước – Hỡi chàng trẻ tuổi nhân từ, ta chính là Liên Hoa Sơn Thánh Nữ. Vừa rồi chàng đã cứu ta, ta cảm ơn chàng. Chàng nói đi, chàng muốn gì ta sẽ làm cho chàng vừa ý. Cát Linh vui vẻ nói lên mong ước của mình – Tôi không mong muốn có một cái gì khác, chỉ cần có con ngựa tốt là đủ rồi. – Được lắm, ta biết có một con ngựa tốt nhất trên đời. Đó là một con ngựa thần, ai được nó, người đó sẽ hạnh phúc. Tiên nữ giơ tay chỉ, nói tiếp với Cát Linh – Từ đây đi thẳng về hướng Bắc, chàng sẽ tới một cái hồ. Ngày ngày khi mặt trời mọc, ngựa thần sẽ chạy tới bên hồ uống nước, khi đó, chàng sẽ bắt giữ lấy ngựa. Nhưng chàng nhớ kỹ, ngựa thần muốn vùng vẫy thế nào chàng cũng không được thả nó. Đôi mắt Cát Linh sáng lên, vừa chớp mắt, tiên nữ đã biến mất, chỉ thấy một con chim bách linh xinh đẹp bay ngang qua đầu. Cát Linh đứng ngẩn người ra một lát, nhớ ít lời Liên Hoa Thánh Nữ vừa nói, chàng thấy trong lòng vui sướng dạt dào, bèn cất bước chạy như bay về nhà. Bà mẹ thấy Cát Linh mặt mày hớn hở chạy về, liền hỏi – Con ơi, có việc gì vui, hãy nói cho mẹ biết đi! Phải chăng con đã luyện tập cung tên thành thạo? Nhìn khuôn mặt hiền từ đầy vết nhăn nheo của mẹ, Cát Linh ngập ngừng, nhưng rồi cũng đem chuyện gặp tiên nữ và ý định của mình ra nói cho mẹ nghe. Bà mẹ vừa mừng, vừa lo, nói – Ngày mai chỉ một mình con vào khu rừng đen à? Chà, phải cẩn thận đấy con. Bắn cung phải thật trầm tĩnh. Cát Linh nói – Con rõ rồi mẹ ạ. Mẹ cứ yên lòng, đừng sợ mẹ ạ! Bà mẹ hơi do dự, nhưng không muốn giữ con ở lại bên mình. Im lặng một lát rồi bà bình tĩnh nói với Cát Linh – Con cứ đi đi! Hãy cố gắng vì mọi người, diệt cho hết loài thú dữ. 2. Thuần phục con ngựa thần Hôm sau Cát Linh đến từ biệt mọi nhà. Mấy người đi săn già nhất định đòi đi theo Cát Linh, Cát Linh sợ nguy hiểm nên kiên quyết từ chối. Nhưng những người đi săn trung thành nhất định chẳng muốn cho Cát Linh một mình dấn thân vào nơi nguy hiểm. Cuối cùng, Cát Linh phải bằng lòng cho ba người đi săn trẻ tuổi, khoẻ mạnh, có kinh nghiệm cùng đi. Những người đi săn khác đều lặng lẽ kéo nhau tới tụ tập dưới chân núi để tiện giúp đỡ. Lại nói đến Cát Linh và ba người bạn đi săn trẻ tuổi tiến vào khu rừng đen. Rừng tối âm u, không một tiếng động. Cát Linh sốt ruột đi sục sạo khắp nơi, nhưng không thấy dấu vết hổ báo. Cát Linh vui vẻ cất tiếng reo lên. Bỗng một trận gió dữ dội nổi lên giữa rừng sâu. Cát Linh nhìn về phía trước, một con hổ đang băng qua rặng cây thấp, chồm thẳng tới. Chàng giương cung, một mũi tên đã xuyên qua mắt trái hổ. Hổ đau đớn quá gầm lên, núi rừng chuyển động. Hổ chồm mạnh lên, ngã lăn xuống đất. Ba người đi săn cùng xông lên dùng kiếm chém chết hổ. Giữa lúc đó, trên đầu họ có những tiếng “phì, phì” rít lên. Một con trăn hoa đen, mình to bằng miệng bát từ trên cây cổ thụ trườn xuống, chớp mắt đã quấn chặt lấy ba chàng đi săn trẻ tuổi, chiếc lưỡi đỏ lòm dài hàng thước của nó vươn ngay tới mũi một người đi săn… Cát Linh vội tránh sang bên, “vút”, một mũi tên bay đi bắn trúng đầu con trăn. Con trăn quằn quại vung mình ra, ba người cùng ngã lăn xuống đất. Cát Linh vội vàng chạy tới nhìn, hai người đã tỉnh lại nhưng một người đổ máu mũi đã chết. Cát Linh ôm bạn, trong lòng rất đau thương, những giọt nước mắt nóng hổi từ từ lăn trên đôimắt. Giữa lúc đó, chợt nghe sấm vang lên làm cho rừng lở, đất nghiêng. Một con báo đốm vàng hung dữ từ trong rừng sâu nhảy vọt ra. Cát Linh vội vàng đặt người chết xuống, giận thét lên – Được lắm, cứ lại đây! Chàng nhấc cung tên dưới đất. “Vút, vút, vút” ba mũi tên bắn đi, hai mũi tên đâm trúng mắt, mũi tên sau cùng trúng giữa trán. Con báo chồm lên gầm gừ dữ dội như sấm. Cát Linh nhảy tới, một mũi kiếm đâm sâu vào ngực con bái đốm vàng rồi liên tiếp mấy mũi tên nữa đâm xuống… Cát Linh đứng sừng sững như thần, cất tiếng hô lớn cho đến lúc không còn nghe thấy động tĩnh gì mới bước đi về phía người bạn đã chết. Lúc này những người đi săn tụ tập ở dưới chân núi đã leo lên núi, vui mừng ôm lấy Cát Linh, thân thiết ôm chàng, khênh kiệu chàng lên. Một lát sau, thấy người trai trẻ chết ngất đã dần dần tỉnh lại, mọi người ôm chầm lấy Cát Linh. Cát Linh mình đầy máu me quay về nhà, thuật lại kỹ càng công việc đã qua cho mẹ nghe. Mẹ già ôm chầm lấy Cát Linh vào lòng, hôn lên trán chàng và ứa nước mắt – những giọt nước mắt hạnh phúc. Hôm sau Cát Linh đem mẹ đến gửi ở nhà một người đi săn già rồi từ biệt mọi người, một mình nhắm thẳng hướng ra đi. Cát Linh đi suốt ba ngày đêm, không biết đã trải qua bao gian nan nguy hiểm, cuối cùng đã tới bên hồ. Cát Linh ẩn núp bên đám cỏ rộng ven hồ. Mặt trời vừa nhô lên, bỗng nhiên một trận gió thổi tới, một con ngựa bờm dài đen nhánh từ trên không trung hạ xuống. Không chờ ngựa đứng vững, Cát Linh đã ra khỏi bụi cỏ tung người nhảy lên mình ngựa. Con ngựa thần hí lên một tiếng dài, gục đầu định hất chàng xuống đất. Nhớ lời tiên nữ, Cát Linh ôm chặt lấy mình ngựa, mặc thần mã lồng lên thế nào cũng không buông tay. Bỗng nhiên con ngựa thần bay vút lên không, bay khỏi chín tầng mây rồi bất thình lình lao xuống đất. Mấy lần như vậy, Cát Linh cũng không bị rơi xuống. Lúc đó thần mã mới dừng lại, nói với Cát Linh – Thưa chủ nhân dũng cảm, người muốn đi đâu? Cát Linh nói – Tùy ý ngươi. Ta muốn được xem mọi người trên thế gian này sinh sống ra sao, ta muốn tận mắt nhìn thấy niềm sung sướng cũng như sự không may của họ… Đi thôi, muốn đi đâu trước cũng được. Ngựa thần liền bay lên trên không như một đám mây. Một lát sau hạ xuống một Hãn quốc có núi non vây quanh. Thần mã dừng lại nói – Thưa chủ nhân, ngài hãy đi xem đi. Khi nào cần, ngài chỉ gọi một tiếng tôi sẽ đến ngay. Truyện cổ tích Con ngựa thần 3. Diệt mãng xà chiếm hồ nước Cát Linh xuống ngựa, một mình đi thẳng về phía trước. Chàng thấy rất nhiều người nằm ngoài lều vải, một bà cụ già đang giơ hai tay hứng nước tiểu uống. Chàng tò mò bước tới trước hỏi – Cụ ơi, có chuyện gì xảy ra vậy? Bà cụ đờ đẫn nhìn chàng lắc đầu đau đớn nói – Hỡi người khách lạ, người không biết rằng ở đây chúng tôi sắp chết khát rồi sao? Cát Linh sợ hãi hỏi lại – Xin cụ hãy nói cho cháu biết rõ ở đây đã có chuyện gì không may xảy ra vậy? Cháu xin vui lòng giúp đỡ! Bà cụ thở dài – Không giúp được đâu. Người nhìn xem ở dưới chân núi phía Tây kia có một dòng suối phải không? Bên cạnh còn có một cái hồ. Hồ nước đó chính là nguồn sống của chúng tôi. Ai ngờ đâu mấy hôm trước đây có một con mãng xà ở đâu tới, đến hôm nay nó ăn thịt mấy người rồi, không ai dám đến lấy nước nữa… Bà cụ già lại khóc. Cát Linh tức giận nói – Để cháu đi. Xem nó làm gì được cháu. Chàng vừa nói vừa xách một chiếc thùng gỗ lớn bước đi. Bà cụ vội nhỏm dậy, định giữ chàng lại, nhưng không kịp nữa. Cụ đã kiệt sức ngã lăn xuống đất, hai tay bưng mặt khóc thảm thiết. Cát Linh rảo bước nhanh đến chân núi phía Tây, quả nhiên nhìn thấy một con mãng xà lớn nằm cuộn khúc dưới chân núi lặng lẽ nhìn Cát Linh. Cát Linh đàng hoàng múc đầy thùng nước rồi quay về chỗ bà cụ, sung sướng kêu lên – Nước đã có, bà con lại uống nước! Mọi người liền vây ngay lấy, mỗi người một ngụm, chỉ lát sau đã uống cạn thùng nước. Tin này truyền đi rất nhanh. Già, trẻ, lớn, bé, xa gần đều chạy xô tới như một cơn gió để xin uống nước. Nhưng nước trong thùng không còn một giọt nào. Nhìn môi người nét mặt võ vàng, buồn rầu, Cát Linh thấy trong lòng nóng như lửa đốt, liền lập tức xách thùng chạy mau ra bờ hồ. Mãng xà khẽ nhúc nhích tấm thân nặng nề, trợn trừng hai con mắt đỏ như máu, khe khẽ rít lên. Cát Linh múc đầy thùng nước đem về coi như không có chuyện gì. Thùng nước thứ hai cũng chỉ trong nháy mắt đã cạn khô. Lúc này mọi người đã ba bề bốn bên kéo đến rất đông, ngay cả Khả Hán, cũng cưỡi ngựa tới. Cát Linh nói với mọi người – Để bà con được yên ổn, tôi xin đi giết con mãng xà hại người này! Cát Linh vừa đi tới bờ hồ, con mãng xà đã giận dữ nói – Hai lần ta đã làm ngơ cho nhà ngươi, giờ ngươi lại tới đây làm gì nữa? Được lắm, lần này ta sẽ nuốt sống ngươi! Nói đoạn, mãng xà há hốc cái miệng to như chậu máu phun ra luồng khói đen tanh nồng nặc, Cát Linh vội cúi xuống tránh khỏi, rồi lùi lại mấy bước, hét – Hãy coi mũi tên của ta! Vút! Vút! Vút! Ba mũi tên đều bắn xuyên qua miệng con mãng xà. Làn khói đen lập tức biến mất, đuôi mãng xà quật xuống đất, “bạch bạch” nửa thân trên cất cao lên, nhưng một lát sau đã gục xuống chết trên mặt đất. Thấy Cát Linh dũng mãnh như vậy, Khả Hãn muốn giữ chàng lại, hứa sẽ cung cấp cho chàng rất nhiều bò, ngựa, phong chàng làm quan. Những mục dân được chàng cứu sống đều ứa nước mắt xin chàng ở lại, Cát Linh phải tìm lời khéo léo để tạ từ. 4. Cùng con ngựa thần tham gia cuộc thi kén rể của ba nàng công chúa Cát Linh từ biệt mọi người, rồi men theo lòng núi hẹp đi thẳng một mạch. Nhớ tới con ngựa thần, chàng cất tiếng gọi. Thần mã lập tức từ không trung bay xuống, hiền từ trước mặt chàng. Cát Linh cưỡi lên lưng ngụa thần bay lên không trung. Không biết đã trải qua bao nhiêu ngày, cũng không biết đã đi bao nhiêu đường đất, Cát Linh nhìn thấy nhiều sự vật mới, đã gặp nhiều người tốt, người xấu. Cuối cùng chàng tới một đất nước xa lạ. Hôm đó, đúng ngày ba công chúa con gái của quốc vương chọn chồng trên đài cao. Mở đầu là cuộc thi cưỡi ngựa, thi bắn cung. Mấy trăm chàng trai trẻ tuổi, mặc áo quần lộng lẫy đang chăm chú lắng nghe tiếng trống lệnh… “Tùng… tùng… tùng…”. Tiếng trống vang lên, cuộc đua ngựa bắt đầu. Cát Linh mỉm cười nhìn những chàng trai trẻ đang cưỡi ngựa phi như điên như dại. Mọi người đã phi xa rồi, chàng mới cất mình nhảy lên ngựa phi theo. Chỉ một lát, những con ngựa khác đã rớt lại phía sau, chàng tới đích giữa những tiếng hô reo nồng nhiệt của mọi người. Tiếp đó là cuộc thi cưỡi ngựa bắn cung. Điều này làm cho Cát Linh có chút ít lo lắng vì vừa phi ngựa vừa bắn cung không phải là chuyện dễ, hơn nữa, chàng chưa hề luyện tập qua. Nhưng Cát Linh không hề nao núng, chờ mọi người bắn xong chàng mới bước ra cúi chào quốc vương, rồi lên ngựa phi thẳng về phía trước một đoạn đường, chàng quay lại nhìn đúng bia để bắn liền chín phát. Chín mũi tên đều xuyên qua hồng tâm. Quốc vương trong lòng rất đỗi kinh ngạc. Mọi người reo lên khen ngợi. Những người dự thi bắn cung đều đứng ngây ra như tượng gỗ, há hốc miệng không nói nên lời. Quốc vương cho gọi Cát Linh tới. Vừa thoạt nghe nói Cát Linh là một người đi săn nghèo khó ở nơi xa, quốc vương xa xầm mặt xuống nói – Thôi hãy cầm lấy! Đây là lễ vật mà ngươi được thưởng. Thôi ngươi đi đi. Cát Linh tức giận quay ra. Bây giờ đến lúc ba công chúa con của quốc vương tung tú cầu chọn chồng. Tất cả mọi chàng tari trẻ đều theo lệnh của quốc vương lần lượt đi qua dưới chân đài. Công chúa cả và công chúa hai đã chọn đúng được các quan đại thần. Nhưng công chúa thứ ba vẫn chưa ném quả tú cầu xuống cho ai. Đứng bên cạnh, quốc vương sốt ruột nói – Con, sao con chưa ném tú cầu đi? Chẳng lẽ không có ai hợp ý với con sao? Công chúa thứ ba hình như không nghe thấy lời quốc vương nói, hai mắt nàng chăm chú nhìn xuống đài tìm người trai trẻ quý yêu. Cát Linh cưỡi lên lưng ngựa thần là người cuối cùng đi dưới chân đài cao. Bỗng đâu một trái tú cầu ngũ sắc từ trên cao ném xuống đầu chàng. Lập tức có mấy cô con gái áo hồng chạy đến trước mặt chàng, chẳng nói chẳng rằng, kéo chàng đến gặp quốc vương. Quốc vương nhận ra Cát Linh, quay đầu nhìn lại cô công chúa thứ ba, rồi buồn bã nói – Công chúa đã lựa chọn nhà ngươi thì nhà ngươi hãy đưa công chúa đi. Thấy công chúa thứ ba xinh đẹp, tính tình hiền hậu, cử chỉ khoan thai, điềm đạm, không như công chúa cả và công chúa thứ hai, Cát Linh thấy được người vợ như vậy cũng rất đáng quý, nên nhận lời. Cát Linh và công chúa thứ ba ở trong một túp lều vải cũ. Quốc vương chỉ cho vợ chồng mười con dê, ngoài ra không có gì khác. Cô công chúa thứ ba cũng chẳng để ý nữa, ngày ngày nàng chăm chỉ làm lụng, giúp người nghèo may vá thêu thùa. Hàng ngày, Cát Linh vào tận những khu rừng xa săn bắn. Hai người sống một cuộc đời vui vẻ và hạnh phúc. 5. Diệt con sư tử đen chín đầu lấy cỏ tiên cứu quốc vương Được ít lâu sau, bỗng nhiên quốc vương mắc bệnh nặng. Các thầy thuốc nổi tiếng trong nước đến thăm bệnh đều nói rằng không thể cứu chữa được nữa. Bệnh tình của quốc vương ngày càng nguy ngập, các đại thần lặng lẽ tránh đi nơi khác, còn lại một mình quốc vương đau đớn rên la trên giường bệnh. Biết mình khó qua khỏi, quốc vương liền lớn tiếng kêu hai phò mã và công chúa, nhưng chờ đến trưa vẫn chẳng thấy người. Té ra các phò mã và công chúa, nhân lúc quốc vương bệnh tình nguy kịch đã lấy trộm rất nhiều của cải, châu báu của quốc vương rồi bỏ trốn đi nơi khác. Cô công chúa thứ ba nghe tin quốc vương bị bệnh nặng, liền vội vã đến thăm hỏi. Thấy công chúa thứ ba, quốc vương trong lòng buồn rầu, lệ ứa ròng ròng. Cô công chúa thứ ba chăm sóc quốc vương một ngày một đêm, thấy bệnh tình không giảm, liền chạy về nhà báo cho Cát Linh rõ. Nhìn nét mặt sầu khổ của vợ, Cát Linh không yên lòng bèn an ủi nàng – Không nên quá lo lắng, để ta nghĩ cách xem! Cát Linh bước ra ngoài, nói với con ngựa thần vừa phi tới – Hiện nay quốc vương bệnh tình nguy kịch, ngươi biết ở đâu có linh chi không? Ngựa thần nói – Tôi biết chứ! Ở đây đi thẳng về hướng đông, trên đỉnh một ngọn núi cao có một loại cỏ linh chi trị được bách bệnh. Nhưng trước hết, chủ nhân phải giết được con sư tử chín đầu, rồi sau đó mới lấy được cỏ tiên. – Cứ đi thử xem sao, biết đâu ta chẳng làm được! Cát Linh từ biệt vợ yêu quý, cưỡi lên lưng thần mã, như một mũi tên lao vọt lên không, bay thẳng về phía đông. Lát sau, tới một trái núi chắn ngang đường đi, ngựa thần dừng lại trên một tảng đá bằng phẳng ở lưng chừng núi, nói với Cát Linh – Thưa chủ nhân đã tới rồi. Xin chủ nhân hãy lên một mình. Cát Linh nhìn đỉnh núi cao ngút tầng mây – Ngươi không đưa ta lên được nữa à? Con ngựa thần lắc đầu – Thưa chủ nhân không được. Trái núi này tôi không bay tới. Không còn cách nào khác nữa, Cát Linh đành xuống ngựa mang hết tài leo núi, leo lên như một con khỉ. Vách đá trơn tuột, không một chỗ bấu víu, phía trên nhô ra một cây tùng cổ thụ. Cát Linh nảy ra một kế, buộc một sợi dây thừng dài vào đuôi mũi tên rồi dùng hết sức bắn đi. Mũi tên cắm vào thân cây. Cát Linh kéo căng dây ra thử, rồi bám vào đó leo lên. Từ sáng sớm cho đến lúc mặt trời lặn, Cát Linh mới lên đựơc tới đỉnh núi. Một con sư tử đen khổng lồ chín đầu đang nằm ngủ cạnh tảng đá xanh to, ngáy ầm ầm như sấm. Cát Linh vội lấy cung tên nhắm thẳng vào giữa đầu sư tử bắn một phát. Sư tử đau quá, tỉnh hẳn ngủ, nhìn Cát Linh gầm lên một tiếng làm núi rung đất chuyển. Cát Linh bị choáng váng, suýt ngã xuống đất. Nhân lúc kẻ thù chưa kịp chồm tới, Cát Linh đem hết dũng khí ra sức bắn mạnh liên tiếp tất cả số tên còn lại vào con sư tử đen chín đầu. Sư tử đau quá rống lên, dùng hết sức nhảy chồm tới. Không ngờ dùng sức quá mạnh nên nó ngã lăn xuống dưới chân núi mà chết. Cát Linh tìm thấy hai cây cỏ tiên bên cạnh tảng đá xanh, liền nhổ hết cả, cẩn thận cất vào trong áo, rồi từ trên đỉnh núi tụt xuống. Trời đã tối khuya, con ngựa thần vẫn đứng yên chỗ cũ để chờ chàng. Về tới nhà, Cát Linh đưa cỏ tiên cho vợ và nói – Hãy mau mau đem đến cho phụ vương! Quả nhiên quốc vương vừa ăn xong cỏ tiên, chẳng những khỏi ngay bệnh, mà thân thể còn tráng kiện hơn nữa. Khi quốc vương biết rằng chính người đi săn nghèo khổ kia không quản hiểm nguy tới tính mạng lên đỉnh cao tìm cỏ tiên cứu sống được mình, quốc vương vô cùng cảm động liền cho mời Cát Linh vào cung, nhất định nhường ngôi cho chàng. Cát Linh kiên quyết không nhận, chỉ xin quốc vương cho phép đưa vợ trở lại quê hương. Quốc vương bằng lòng. Ngày hôm sau, Cát Linh và công chúa ngồi trên lưng ngựa thần, vẫy tay từ biệt quốc vương và toàn thể người dân ra tiễn đưa, rồi bay thẳng về quê hương thân yêu của mình. Câu chuyện Con ngựa thần – – Kho tàng truyện cổ tích Việt Nam và thế giới Kho tàng truyện cổ tích dành cho các bé Ngoài câu chuyện Con ngựa thần kể trên, Thế giới cổ tích còn sưu tầm và chọn lọc rất nhiều những câu chuyện cổ tích thú vị, hấp dẫn khác. Các bạn nhỏ sẽ được bước chân vào thế giới của các bà tiên quyền năng, các nàng công chúa xinh đẹp hay các chàng hoàng tử dũng cảm,… Và đằng sau mỗi câu chuyện ấy đều là những bài học bổ ích về đạo đức và cuộc sống. Đừng quên khám phá kho tàng truyện cổ tích hay nhất của Việt Nam và thế giới tại
câu chuyện con ngựa