Truyện Vợ Hờ Yêu Của Tổng Giám Đốc Ân - Chương 15 với tiêu đề 'Người Cũ' Hiện menu doc truyen. Danh sách . Truyện mới cập nhật; không hề đọc tên người gọi mà ánh mắt cứ lơ đãng nhìn theo bóng chiếc xe ô tô của Ân Vương Hoàng khuất dần trong nắng chiều mùa thu.
Vợ Hờ Yêu Của Tổng Giám Đốc Ân. 10,053 lượt thích / 482,435 lượt đọc. Yêu thích Đọc Truyện. Vì lời nhờ giúp đỡ từ người chị gái, cô đã gạt đi ước mơ cùng tình yêu đẹp của mình mà trở thành vợ của anh. Anh-một Tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, lúc
Thể loại: Ngôn Tình, Tổng Tài. Trạng thái: Full. Đánh giá: 5.0/10 từ 32 lượt. Giới thiệu. Vì chị gái, cô từ bỏ ước mơ, cũng gạt bỏ tình yêu của mình mà trở thành vợ của một người đàn ông khác. Anh ta là tổng giám đốc tập đoàn lớn, những buổi họp mặt, những
Chương 17: Em Là Vợ Của Tôi. Từ lúc Khả Di bỏ đi đã hơn 4 tiếng đồng hồ. Ân Vương Hoàng từ nãy đến giờ chỉ ngồi yên trên ghê sofa dài, đôi mắt lạnh lẽo chú tăm đến chiếc cửa ra vào. Anh đưa tay kéo tay áo lên xem đồng hồ, đã gần 10 giờ rồi vẫn không thấy cô
Chương 9: Đêm Bali. Như lời Ân Vương Hoàng đã nói trước, tuần trăng mật lần này đi trong vòng một tuần. Khả Di cứ nghĩ nhờ chuyến đi này thì cả hai người có thể gia tăng được thêm phần tình cảm nhưng cô không ngờ rằng đã bốn ngày trôi qua, ngày nào cũng vậy, sáng
Vợ Hờ Yêu Của Tổng Giám Đốc Ân audio, Mới Cập Nhật: Chương 0062 Ngoại truyện 2, Vì lời nhờ giúp đỡ từ người chị gái, cô đã gạt đi ước mơ cùng tình yêu đẹp của mình mà trở thành vợ của anh.,Anh-một Tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, lúc nào cũng có những
mI0E. Sáng hôm sau....Khả Di mệt mỏi thức dậy, cả thân thể cô đều uể oải sau bữa tối hôm qua. Khả Di ngồi dậy, kéo lấy chiếc chăn che lấp cơ thể trắng hồng của mình rồi nhớ lại, gương mặt của cô trở nên đỏ bừng khi nhớ lại đêm hôm qua, anh và cô đã làm gì. Dọn về đây đã được một tháng nhưng tối hôm qua chính là lần duy nhất cô gần gũi với anh sau ba năm xa cách. Nhưng bên cạnh đó cô cũng không thể không trách bản thân mình. Đêm qua thấy anh say khướt cùng ướt mưa vì cô, trái tim cô không thể chống cự thêm nữa, nó đã thật sự vì anh mà cởi bỏ lớp giáp mà trước giờ chủ nhân nó đã mặc cho nó. Cô vì anh quên đi những tổn thương trước kia, cô vì anh mà quên đi ý chí cùng dự định của mình, cô vì anh mà làm chuyện có lỗi với người chị mà cô yêu thương, cô có phải đáng trách lắm không? Chắc chắn sau đêm hôm qua, mối quan hệ của cô và anh chắc chắn sẽ thay đổi, chỉ là cô không biết sẽ thay đổi như thế nào thôi. Hoà nhã hơn? Không còn tranh cãi? Không, Khả Di, không được nghĩ bậy. Đêm hôm qua chỉ là ngoài ý muốn, mày cũng chỉ động lòng khi anh ấy bị như thế. Nên nhớ, Ân Vương Hoàng chính là anh rể của mày, là người chồng mà chị cô hết mực trân quý, không thể...không....tỉnh táo nào Khả Di!!!Cốc...cốc...Trong lúc Khả Di còn đang ngồi suy nghĩ linh tinh thì đột nhiên ngoài cửa có tiếng gõ cửa. Khả Di giật mình, kéo chăn trùm kín người rồi cất giọng."Vào đi."Chú Sơn từ ngoài cửa bước vào, nhìn khung cảnh lộn xộn trong phòng cùng gương mặt đỏ ửng của Khả Di cũng hiểu được phần nào câu chuyện, miệng ông khẽ cười nói với cô."Cô Khả Di, đã trễ rồi cô xuống dùng bữa đi ạ."Khả Di không phải kẻ khờ, nhìn chú Sơn cười vậy là cô cũng ngầm hiểu. Cô ngượng ngùng đáp lời."Dạ rồi, cháu sẽ xuống ngay ạ.""À cô Khả Di, còn việc này nữa...", chú Sơn chợt nhớ còn chuyện cần phải nói với cô nên vừa xoay lưng đi liền quay lại"Chuyện gì vậy ạ?""Cậu chủ nói chiều nay sẽ về sớm, nhắc cô đừng đi đâu mà hãy đợi cậu về."Chú Sơn nói xong liền vui thay cho cô, cười rạng rỡ rời đi. Chú biết cô và Ân Vương Hoàng thường xuyên tranh cãi, mối quan hệ "cơm không lành, canh chẳng ngọt". Nhưng tối hôm qua thấy hai người họ ân ân ái ái như vậy thì có lẽ người trong nhà không cần lo lắng nhiều Di ngượng ngùng ngồi đơ người, thôi rồi, tranh cãi hay là gần gũi gì người trong nhà đều thấy hết, thôi tiêu cô rồi, mặt mũi nào đối diện nữa đây. Trong lúc cô đăm chiêu suy nghĩ thì đột nhiên điện thoại reo lên. Khả Di vươn tay bắt lấy, áp vào tai."Alo.""Khả Di, là mẹ đây.", giọng bà Thuý có vẻ rất lo lắng cùng hối hả."Mẹ? Có chuyện gì sao giọng mẹ kì lạ vậy?", Khả Di tinh ý nhận ra điều bất thường."Khả Di ơi, Bảo Bối....Bảo Bối...", bà Thuý giọng như khóc nấc bên đầu dây bên kia, miệng thì liên tục gọi tên đứa cháu ngoại."Bảo Bối có chuyện gì? Mẹ mau nói đi!", Khả Di trở nên lo lắng, giọng cũng trở nên khẩn trương."Hôm nay Bảo Bối chỉ học có hai tiếng thôi. Đáng lẽ đến giờ này mẹ đi đón nó thì thằng bé phải ở đó. Nhưng hôm nay...hôm nay mẹ đến đón thì không thấy thằng bé đâu cả.", bà Thuý nước mắt ngắn nước mắt dài kể lại sự việc cho Khả Di."Sao? Không thấy ở trường? Mẹ đã tìm kĩ chưa? Đã hỏi cô giáo chưa?""Mẹ đã tìm kĩ rồi, cũng đã hỏi cô giáo. Cô giáo bảo đã có người đến đón thằng bé trước đó rồi.""Mẹ à, bây giờ mẹ bình tĩnh ở nhà đợi xem như thế nào. Con sẽ đến nhà trẻ hỏi lại lần nữa và đi tìm Bảo Bối.", Khả Di lòng như lửa đốt, lo lắng dâng cao nhưng vẫn cố trấn an bà Thuý."Được, mẹ đợi tin con."Khả Di cúp máy rồi nhanh chóng thay đồ rời khỏi nhà. Hành động vội vã, không để ý và không nghe ai nói của cô làm người trong nhà lo lắng. Chú Sơn cũng vậy, ông hỏi nhưng cô không để tâm, cứ thế một mạch ra cửa bắt taxi mà đi khỏi. Không biết cô chủ có chuyện gì không nữa? Còn lời dặn của cậu chủ, lỡ cậu ấy về mà cô chủ không có ở nhà thì biết làm sao đây? Thôi rồi thôi rồi, cả người làm trong nhà lo lắng xì xào bàn tán, ai cũng biết sự lợi hại của cơn thịnh nộ của Ân Vương Hoàng, cô chủ cậu chủ vừa bình thường trở lại, nay lại cãi nhau, có chết đây không chứ?Nhà trẻ...Khả Di lo lắng chạy đến phòng giáo viên tìm cô giáo chủ nhiệm lớp của Bảo Bối."Cô giáo, cô nói con tôi đã được người khác đón đi sao?", Khả Di hỏi cô giáo."Dạ phải, anh ấy đã đến đón cháu ngay lúc tan giờ học.""Anh ấy? Là đàn ông sao?", Khả Di nghĩ kĩ lại. Đàn ông? Chẳng lẽ là Phúc Nguyên? Nghĩ thế cô liền hỏi tiếp."Có phải là người đàn ông cao to, rất thân thiện vui vẻ và gặp Bảo Bối sẽ đập tay không?", Khả Di nhớ lại đặc điểm của Phúc Nguyên đồng thời thói quen của anh mỗi lần gặp Bảo Bối để hỏi cô giáo nhằm xác định anh có phải là người đã đón Bảo Bối đi hay không?"Không phải. Người đàn ông ấy có cao to, nhưng gương mặt rất điển trai, lại lạnh lùng, chỉ cười với mình Bảo Bối mà thôi.", cô giáo xoay mặt qua một bên cố gắng nhớ lại dáng vẻ của người đàn ông đó sau đó báo lại với Khả Di cảm ơn rồi rời đi. Cô vừa đi vừa suy nghĩ. Cao to, điển trai còn rất lạnh lùng. Phúc nguyên không phải, nhưng ngoài anh ấy thì có người nào biết đến Bảo Bối đâu. Cảm giác lo lắng cùng bất an ngày càng dâng cao. Không, Bảo Bối không thể có chuyện, cô phải mau đi tìm thằng bé. Khả Di chạy khắp nơi tìm, những nơi mà cô và Bảo Bối thường đi qua, cũng chạy qua các tiệm ăn, khu vui chơi, quán kem.... rất nhiều nhưng đều không thấy bóng dáng thằng bé. Cô tìm rất lâu cho đến giờ chiều vẫn không thấy tung tích. Khả Di bất lực đứng tựa vào vách tường của một nhà hàng ven đường, nước mắt đột nhiên rơi xuống. Bảo Bối, con đang ở đâu? Bảo Bối là người quan trọng nhất đối với cô, cô không thể mất thằng bé, cũng không thể để nó xảy ra chuyện. Nhưng tất cả cô đều tìm rồi, giờ chẳng còn biết đi đâu. Đúng lúc đó, có một người phụ nữ dắt con mình đi qua, cuộc hội thoại của họ đã làm cô bừng tỉnh."Con đã liệt kê ra danh sách chưa?", người phụ nữ nắm lấy tay đứa con gái ân cần hỏi."Dạ rồi ạ.", cô bé lễ phép trả lời."Được, nhất định phải đủ người nhé, nếu thiếu một bạn nào thì sinh nhật con sẽ buồn lắm đấy.", người phụ nữ xoa đầu bé người, nhất định phải đủ người, cao to, điển trai, lại rất lạnh lùng. Khả Di như chợt nghĩ ra điều gì đó, cô nhanh chóng chạy ra bắt taxi, chiếc xe hướng về một phía mà lao thẳng...*******Trong một buổi chiều mùa hạ, dưới ánh nắng chói chang vào đầu giờ chiều, hai cái bóng một lớn một nhỏ với hay bàn tay nắm lấy nhau chiếu xuống nền đất xi măng trong một khu vườn nơi căn biệt thự to lớn...Khả Di chạy nhanh vào sân biệt thự, đảo mắt nhìn xung quanh như tìm kiếm ai đó. Cuối cùng một thanh âm quen thuộc vang lên. Khả Di xoay người hướng về phía phát ra câu nói."Mẹ...", giọng một cậu bé vang lên trong khoảng không gian im Di đứng như chôn chân, ánh mắt hoảng hốt nhìn cảnh tượng trước mặt, chính âm thanh non trẻ kia vang lên đã kéo cô về với thực tại, cô đưa bàn tay nhỏ trắng ngần ra"Bối, qua đây với mẹ."Bảo Bối thấy mẹ liền vui vẻ định chạy qua đến bên mẹ thì lại bị người đàn ông bên cạnh giữ lại."Thằng bé đúng là con của chúng ta.", Ân Vương Hoàng nhếch miệng."Anh nhầm rồi, nó là con của riêng tôi.", Khả Di thẳng thần nhưng cũng lộ ra chút sự run nhẹ trong lời nói."Nhìn dáng vẻ tuấn tú của nó là biết do di truyền từ người cha rồi, tôi thì rất tin vào khả năng "sản xuất" của mình, nhưng nếu em lo lắng, tôi sẽ đưa nó đi xét nghiệm."Ân Vương Hoàng vừa cười vừa nắm chặt lấy bàn tay nhỉ nhắn đầy thịt của cậu nhóc bên cạnh, ánh mắt nhìn Khả Di tràn đầy yêu thương và nuông chiều."Anh...", Khả Di tức tối định làm cho ra lẽ với Ân Vương Hoàng nhưng bị lời nói của Bảo Bối ngăn lại."Mẹ ơi ba nói sản xuất là sao ạ? Mẹ với ba làm sao sản xuất ra con vậy?", Bảo Bối ngây thở hỏi, đôi mắt to tròn nhìn cô ngơ ngác như muốn được giải thích."Bảo Bối, con gọi ba sao?", Khả Di trừng mắt nhìn Ân Vương Hoàng, rốt cuộc anh đã dạy thằng bé những gì vậy."Bảo Bối ngoan lắm, để ba đưa con lên phòng mới nhé, ba đã mua rất nhiều đồ chơi cho con. Bảo Bối có thích không?", Ân Vương Hoàng dịu dàng ngồi thấp xuống ngang với Bảo Bối, ánh mắt yêu thương nhìn thằng bé, đôi tay to xoa xoa đầu rồi khoe với thằng bé những việc mà anh đã chuẩn bị cho nó."Dạ được, mình đi thôi ba."Bảo Bối nghe có đồ chơi liền khoái chí, kéo tay Ân Vương Hoàng đi vào trong nhà mặc kệ Khả Di đứng yên ở đó. Không biết hôm nay Khả Di sao lại trở nên khó tính, bình thường cô dành thời gian dài để ăn cơm cùng nói chuyện với thằng bé nhưng hôm nay lại thúc nó ăn nhanh rồi lên phòng. Người làm vừa dọn bàn ăn xong thì Khả Di liền đứng lên, giọng lạnh lùng nói với Ân Vương Hoàng."Tôi có chuyện muốn nói với anh."Cả hai cùng vào phòng ngủ của cô nói chuyện. Ngay khi Ân Vương Hoàng vừa đi vào, cô đã đi đến trước mặt anh mà chất vấn, giọng lộ rõ sự không vừa lòng."Anh biết anh đang làm gì không? Tại sao lại đưa Bảo Bối về đây mà không hỏi ý tôi? Anh không có quyền."Khả Di mới vừa dứt lời thì đột nhiên chiếc eo thon bị bàn tay to Ân Vương Hoàng siết chặt lấy, mạnh mẽ đưa cơ thể mềm mại của cô áp sát vào lồng ngực to lớn của anh. Khả Di đưa hai tay chống trước ngực, giọng càng thêm bực tức."Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với anh đó, anh buông tôi ra.", Khả Di vừa nói vừa cựa cho Khả Di cựa quậy đến đâu thì Ân Vương Hoàng vẫn bình thản ôm chặt lấy cô, trên mặt tràn đầy ý cười."Tôi có quyền chứ tại sao không? Quyền là ba của Bảo Bối.", Ân Vương Hoàng vừa nói vừa cười trông anh rất ôn nhu."Tôi nói rồi, Bảo Bối là con riêng của tôi, không phải con anh.", Khả Di khẳng định lại một lần nữa."Nếu không có tôi thì em làm sao đưa Bảo Bối chào đời, đúng không?", Ân Vương Hoàng ghé sát tai của Khả Di khẽ nói. Giọng vừa dịu dàng vừa pha chút ám muội trong đó."Anh...anh đưa thằng bé về đây là có ý gì?""Tôi đã nói em phải ngay từ đầu dọn đến đây phải mang đủ người nhưng em lại không nghe lời. Được, em muốn có cuộc sống riêng của hai chúng ta tôi thuận theo em. Nhưng tôi thấy dù sao cũng không nên để nó sống cùng ông bà ngoại dài dài được, nó phải ở bên ba mẹ nó chứ. Vì thế hôm nay tôi đã đón nó về.""Anh..."Khả Di định lên tiếng đáp trả nhưng bị cái ôm siết của Ân Vương Hoàng ngăn lại. Anh không cho cô nói nữa vì anh biết cô đang không vừa lòng, tranh cãi hoài cũng không tốt. Từ giờ có Bảo Bối rồi anh sẽ hạn chế tranh cãi với cô, anh muốn thằng bé có cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ, đầy đủ nhất mà anh có thể làm cho nó. Và đầu tiên anh cần làm chính là cải thiện mối quan hệ với Khả Di. Ân Vương Hoàng nghĩ rồi cúi đầu, đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ sau đó cúi mặt, dịu dàng nói với Khả Di."Khả Di, tôi rất vui khi em đã sinh Bảo Bối cho tôi. Tôi nhất định sẽ yêu thương nó, cho nó cuộc sống tốt nhất. Một nhà ba người chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc, có được không?"**********Hãy cho au thấy những cmt và like của các bạn nào. Truyện dần dần đi đến hồi kết rồi nhé!!!
Головна сторінка NetflixТЕЛЕСЕРІАЛИ Й ФІЛЬМИ БЕЗ ОБМЕЖЕНЬУВІЙТИУсе буде чудово2021 Вікові обмеження16+ 1 сезон ДрамаЦя сатирична комедійна драма про батьківство й партнерство в сучасному світі розповідає про пару, яка після розлучення продовжує жити разом заради роляхЛусія Урібе,Флавіо Медіна,Ізабелла Васкез МоралесАвтор ідеї та режисер — зірка мексиканського кіно й телебачення Дієго буде чудовоЕпізодиУсе буде чудовоРуй і Хулія — хороші батьки, але їхній шлюб заходить у глухий кут. Коли Хулія потрапляє до в'язниці через те, що везла додому п’яного Руя, до неї приходить момент настає на вечірці з приводу дня народження Андреа, коли Руй дізнається, що насправді стояло за суботніми відвідинами матері проводить день із Фаусто, а Руй веде розслідування. Тим часом Андреа, яка мріє про сусідського чорного півника, починає свій час круглого столу на радіо Руй підтримує фемінізм, але його виводять на чисту воду. Слухаючи це, Хулія жахається та поспішає забрати Андреа зі слуханням справи про розлучення Руя та Хулії вони відправляють Андреа до рідного містечка Ідалії, де зовсім інший ритм про угоду Хулії з корпоративним клієнтом підриває її репутацію незалежної мисткині. Руй відвідує семінар, щоб позбавитися тікає з дому, бо засмучена через наслідки розлучення батьків. Руй і Хулія вимушені об’єднатися заради пошуків доньки. Фаусто приходить їм на Хулія і Фаусто знайшли Андреа та порозумілися між собою. Ідалія говорить про звільнення та повернення в Саласар до своєї відомостіДивіться офлайнДоступно для завантаженняПро серіалЩемливе,ЕмоційнеАкторський складЛусія УрібеФлавіо МедінаІзабелла Васкез МоралесП’єр ЛуїМерседес ЕрнандесСхожеНезабаромЧорне дзеркалоЗахопливий серіал-антологія, який занурить вас у вир заплутаних історій про найвидатніші інновації та найгірші риси 2Побувавши на межі смерті, досвідчений найманець Тайлер Рейк береться за нову небезпечну місію врятувати з полону сім’ю безжального ЛюксембургДізнавшись, що їхній батько, який не жив із ними, помирає в далекому Люксембурзі, брати-близнюки з України вирушають у подорож, щоб востаннє побачити епічна історія — адаптація серії фантастичних романів Діани Ґеблдон, яка розповідає про стосунки пари закоханих, які подорожують у працювати самостійно, колишній напарник Бетмена Дік Ґрейсон зустрічає кількох молодих героїв, яким відчайдушно потрібен конюшина Меч короля магівПоки хоробрий хлопець, який не володіє чарами, прагне стати королем магів, чотири попередні володарі цього титулу, повертаються, щоб знищити Королівство гніздоНова смерть викликає сумніви щодо давно закритої справи про вбивство. Колишній детектив, який тепер живе на вулиці, намагається докопатися до черепаПереживши корабельну аварію в південній частині Тихого океану, дослідники натрапляють на страшних звірів, зокрема Конга — гігантську мавпу, яка править островом.
Reads 490,357Votes 10,165Parts 66Complete, First published May 08, 2017Table of contentsTue, May 9, 2017Tue, May 9, 2017Chap 03 Lời Nhờ Vả Từ Người Chị GáiTue, May 16, 2017Fri, May 26, 2017Chap 05 Cho Chị Theo VớiWed, May 31, 2017Tue, Jun 6, 2017Chap 07 Tôi Không Được Đi Cô Cũng Đừng Hòng Thu, Jun 15, 2017Chap 08 Nụ Cười Hiếm ThấyTue, Jun 27, 2017Thu, Jul 6, 2017Chap 10 Nhà Chồng Phức TạpWed, Jul 26, 2017Chap 11 Cẩn Thận Nào, Khả Di!Tue, Aug 8, 2017Fri, Aug 25, 2017Sun, Dec 17, 2017Chap 14 Không Ai Có Quyền Động Vào Cô ẤyFri, Dec 22, 2017Wed, Jan 3, 2018Chap 16 Vị Khách Bất NgờFri, Jan 5, 2018Chap 17 Em Là Vợ Của TôiSat, Jan 6, 2018Sun, Jan 7, 2018Chap 19 Mẹ Xin Con, Khả Di!Sun, Jan 7, 2018Chap 20 Vĩnh Biệt, Ân Vương HoàngMon, Jan 8, 2018Thu, Jan 11, 2018Chap 22 Nhìn Chú Quen LắmSun, Jan 14, 2018Sat, Jan 20, 2018Chap 24 Lâu Rồi Không Gặp, Khả Di!Mon, Jan 22, 2018Chap 25 Hình ảnh không nên thấyFri, Jan 26, 2018Chap 26 Sẽ không dễ dàngFri, Feb 2, 2018Thu, Mar 1, 2018Tue, Jun 26, 2018Chap 27 Yêu Cầu Từ Khách HàngTue, Jun 26, 2018Chap 28 Mặt dày vô liêm sỉThu, Jul 12, 2018Chap 29 Gặp lại tôi em không vui sao?Sun, Jul 15, 2018Chap 30 Dù muốn hay không em cũng phải chấp nhậnSun, Jul 22, 2018Chap 31 Chuẩn bị đón nhận nào, Khả Di!Fri, Jul 27, 2018Chap 32 Vợ hay nhân tình, em chọn đi?Sat, Jul 28, 2018Sun, Jul 29, 2018Chap 34 Không có người đàn ông nào được bén mãn đến emMon, Jul 30, 2018Chap 35 Mẹ con bà không yên với tôi đâu!Mon, Aug 6, 2018Chap 36 Thay trời hành đạoTue, Aug 7, 2018Wed, Aug 8, 2018Sun, Aug 12, 2018Chap 39 Tôi là gì của em?Thu, Aug 16, 2018Chap 40 Ở cạnh tôi thôi đừng cạnh aiSat, Aug 18, 2018Chap 41 Một nhà ba ngườiFri, Aug 24, 2018Mon, Aug 27, 2018Thu, Sep 6, 2018Sun, Sep 9, 2018Chap 45 Ân Vương Hoàng vào việnSun, Oct 7, 2018Chap 46 Nỗi lòng người ôngWed, Oct 10, 2018Chap 47 Tôi không có người con như côWed, Oct 10, 2018Chap 48 Anh yêu em, yêu em rất nhiềuFri, Oct 19, 2018Fri, Oct 19, 2018Chap 49 Hi sinh một người để đổi lấy tất cảMon, Oct 22, 2018Chap 50 Bảo Bối đang nằm trong tay tôiThu, Oct 25, 2018Chap 51 Nếu muốn cứu Bảo Bối thì phải nghe lờiSun, Oct 28, 2018Chap 52 Vì anh và con, em nguyện hi sinh tất cảMon, Oct 29, 2018Wed, Oct 31, 2018Thu, Nov 1, 2018Chap 55 Bà không có tư cách làm mẹFri, Nov 2, 2018Fri, Nov 2, 2018Chap 57 Cái giá phải trả cho một tội ácSat, Nov 3, 2018Chap 58 Anh chờ giây phút này lâu lắm rồiSat, Nov 3, 2018Chap 59 Em xin lỗi, em phải điSat, Nov 3, 2018Chap 60 Vị trí bà Ân chỉ thuộc về em HoànSat, Nov 3, 2018Lời cảm ơn và giới thiệu truyệnSat, Nov 3, 2018Sun, Oct 18, 2020Sun, Oct 18, 2020Vì lời nhờ giúp đỡ từ người chị gái, cô đã gạt đi ước mơ cùng tình yêu đẹp của mình mà trở thành vợ của anh. Anh-một Tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, lúc nào cũng có những bữa tiệc trong giới nên mỗi khi đối mặt với cô, anh chỉ có sự lạnh nhạt. Cô đã hi sinh mọi thứ của mình để trở thành vợ của một người quyền lực nhưng với sự lạnh nhạt của anh, cô phải làm sao? Liệu sự quan tâm và thuần khiết của cô có thể làm anh rung động? ****** Trong một buổi chiều mùa hạ, dưới ánh nắng chói chang vào đầu giờ chiều, hai cái bóng một lớn một nhỏ với hay bàn tay nắm lấy nhau chiếu xuống nền đất xi măng trong một khu vườn nơi căn biệt thự to lớn... "Mẹ...", giọng một cậu bé vang lên trong khoảng không gian im lặng. Khả Di đứng như chôn chân, ánh mắt hoảng hốt nhìn cảnh tượng trước mặt, chính âm thanh non trử kia vang lên đã kéo cô về với thực tại, cô đưa bàn tay nhỏ trắng ngần ra "Bối, qua đây với mẹ." Cậu nhóc vui vẻ định chạy qua đến bên mẹ thì lại bị người đàn ông bên cạnh giữ lại. "Thằng bé đúng là con của chúng ta.", anh ta nhếch miệng. "Anh nhầm rồi, nó là con của riêng tôi.", Khả Di thẳng thần nhưng cũng lộ ra chút sự run nhẹ trong lời nói. "Nhìn dáng vẻ tuấn tú của nó là biết do di truyền từ người cha rồi, tôi thì rất tin vào khả năng "sản xuất" của mình, nhưng nếu em lo lắng, tôi sẽ đưa nó đi xét nghiệm." Ân Vương Hoàng vừa cười vừa nắm chặt lấy bàn tay nhỉ nhắn đầy thịt của cậu nhóc bên cạnh, ánh mắt nhìn Khả Di tràn đầy yêu thương và nuông chiều...977ngontinh
Khả Di cầm túi đi trên đường, bây giờ đầu óc cô trống rỗng, cô cũng không biết mình nên đi đâu và về đâu nữa. Về bệnh viện? Không, cô không đủ can đảm. Về nhà? Căn nhà ấy, đã mấy ngày rồi thiếu vắng hình bóng một người, cô không muốn về đấy lại đối diện với sự cô đơn, trống vắng nữa. Không những thế cô còn sợ, lý trí thôi thúc cô nên chấp nhận yêu cầu của bà Thuý là rời xa Ân Vương Hoàng, nhưng nếu về nhà, nhìn thấy hình bóng anh, đồ vật của anh, cô đủ quyết tâm để quyết định sao? Khả Di cảm thấy mệt mỏi vô cùng, đầu óc cô bây giờ rất rối, cô nên làm sao cho đúng đây?Khả Di đi một lúc lâu, đã hơn bảy giờ tối rồi, cô đã đi đến đâu cô cũng không biết. Chỉ biết khi dừng lại nhìn đồng hồ, cô vô tình đứng trước một quán bar lớn, dòng người nam thanh nữ tú trẻ đẹp ra vào rất nhộn nhịp. Rồi một hình bóng quen thuộc khẽ lướt qua cô, dáng người ấy, bộ đồ ấy, chính là Ân Vương Hoàng. Khả Di vội quay lưng lại phía anh, hai tay bịt miệng cố không cho anh nhận ra. Từ đâu đó giọng nói của một người đàn ông vang lên"Tổng giám đốc, bây giờ về nhà đúng không ạ?""Về nhà? Về đấy làm gì? Tiếp tục đi."Giọng Ân Vương Hoàng lạnh lùng vang lên, trong ý nói còn có chút đau khổ mà khó ai nhận ra. Khả Di đứng yên lặng, sau khi chiếc xe rời đi, cô mới quay người lại. Khả Di nhìn theo bóng xe ấy, từng giọt nước mắt khẽ rơi. Cô cũng không hiểu nổi tại sao cô lại yếu đuối như thế. Từng câu hỏi dần dần hiện lên trong đầu cô. Năm ngày qua anh đã đi đâu? Anh có thật sự đi công tác không? Anh đã về nhưng tại sao không về nhà? Hay là, vốn dĩ anh không hề đi đâu cả, luôn xuất hiện trong thành phố này, anh không về nhà vì không muốn đối diện với cô? Anh, thật sự chán ghét cô đến như vậy sao? Ở cùng một chỗ với cô làm anh thấy khó chịu đến vậy sao? Câu nói lúc nãy dường như thể hiện sự chán nản tột cùng mà anh dành cho cô. Khả Di không biết nói gì hơn, cúi mặt lầm lũi bước đi. Mẹ cô nói đúng, cô chỉ là người thế thân mà thôi, dù có cố gắng đến thế nào anh cũng không dành tình cảm cho cô. Vậy thì, cô còn cố gắng bên cạnh anh để làm gì? Thà ra đi để hai người cùng giải thoát, không cần phải khó chịu khi đối mặt với nhau bắt đầu thay đổi, từng đám mây đen từ từ kéo đến, từng giọt mưa bắt đầu rơi xuống cho đến khi nó trở thành một trận mưa như nước Di vẫn đi trên đường, một mình đối diện với sự đau khổ riêng mình cô biết, riêng mình cô đối diện và chịu đựng. Mọi người xung quanh ai nấy đều nhanh chóng tìm nơi trú mưa hay che dù, chỉ có một mình một cô gái với mái tóc dài buông xoã, cả người ướt đẫm vì mưa, cầm túi đi những bước đi thật chậm. Gương mặt Khả Di vô hồn bước đi, hết đoạn đường này đến đoạn đường khác cho đến khi dừng lại ở một ngã tư đường nơi có một tốp người đang chờ đèn đỏ. Khả Di mặt mũi trắng bệch, đôi môi dù bị ướt mưa nhưng vẫn bị nức nẻ, đôi mắt cô mệt mỏi chớp bầu trời tối sầm trước mắt cô, Khả Di như không còn chút sức lực nào, cô buông thả cơ thể mình ngã quỵ dưới trời mưa tầm tã."Cô ơi, cô bị làm sao thế?", một người đi đường thấy Khả Di ngất xỉu liền vội đến lay cô."Cô ơi...""Mau gọi cấp cứu đi, cô ấy nhìn có vẻ không ổn nữa rồi."Bệnh viện...Mùi thuốc sát trùng khó chịu bay khắp nơi, rồi tiến đến một căn phòng bệnh nơi có một cô gái ốm yếu, xanh xao nằm bất tỉnh trên giường. Có lẽ mùi thuốc ấy quá khó ngửi nên đã đánh thức cô gái sau một thời gian mê man...Khả Di chậm chậm mở mắt ra, một nền trắng tinh đập vào mắt cô. Cô đang ở đâu thế này? Khả Di khẽ đưa mắt nhìn xung quanh rồi dừng lại ở một người phụ nữ trung niên đang ngủ gục bên thành giường."Mẹ...", Khả Di yếu ớt lên Thuý nghe thấy tiếng gọi của con gái liền mở mắt. Vẻ mặt lo lắng dừng trên gương mặt của cô. Ngày hôm qua khi bà còn đang ở trong phòng bệnh của Tú Di thì một cuộc điện thoại gọi đến. Một tin sét đánh đến tai bà người ở bệnh viện gọi đến thông báo Khả Di ngất xỉu giữa đường đang cấp cứu trong bệnh viện họ, gọi bà đến gấp. Bà Thuý vội chạy nhanh đến bệnh viện, nhìn thấy cô con gái được đẩy từ phòng cấp cứu ra mà tim bà như ngàn mũi kim đâm vào. Bác sĩ cũng chả nói rõ tình hình của cô, chỉ nói đã qua cơn nguy hiểm, ngày mai sẽ có kết quả chính thức. Có phải vì lời đề nghị của bà đã làm cô ra nông nổi này không? Bà đau đớn đưa tay vuốt mái tóc Khả Di, giọng nức nở."Di, con tỉnh rồi.""Con đang ở đâu vậy mẹ?""Con bị ngất xỉu, người đi đường đưa con vào bệnh viện.", bà Thuý khẽ trả Di cố gắng ngồi dậy, bà Thuý cũng vội đi đến bên cạnh để đỡ cô. Nhìn cô con gái như vậy, lời đề nghị kia có phải đã đả kích đến cô lắm không? Bà đã sai khi mở lời sao? Vì Tú Di mà bà đã gây ra cho Khả Di biết bao đau khổ. Bà Thuý thút thít nhưng cố gắng không chảy nước mắt, bà không muốn Khả Di phải lo lắng cho bác sĩ đi vào, trên tay còn cầm thêm bộ hồ sơ bệnh án."Cô đã khoẻ hơn chưa?", vị bác sĩ nhìn Khả Di mệt mỏi gật đầu, dù vẫn còn đau nhức và chống mặt nhưng đã đỡ hơn rất nhiều so với tối hôm qua, lúc cô dầm mưa trên đường."Bác sĩ, rốt cuộc con gái tôi không sao chứ?", bà Thuý lo lắng. Bà đã đợi kết quả từ tối hôm qua đến giờ rồi."À con gái bà chỉ cần tịnh dưỡng vài ba hôm sẽ khoẻ lại thôi. Mà điều cần lưu tâm nhất là cô đang trong những giai đoạn đầu của thai kì, phải giữ gìn sức khoẻ cẩn thận để không ảnh hưởng đến đứa bé.", vị bác sĩ ôn tồn nói của bác sĩ như một tiếng súng nổ vào tai hai mẹ con Khả Di. Thai kì? Khả Di mang thai sao? Ánh mắt của hai mẹ con đối diện nhau mà ngơ ngác, như thể không tin vào những điều mà mình đã nghe."Thai kì? Tôi có thai sao bác sĩ?", Khả Di hỏi lại một lần nữa. Không thể nào, cô và anh chỉ có một đêm đó thôi, chẳng lẽ lại có nhanh như vậy chứ?"Phải, vì thế tôi mới yêu cầu cô nên giữ gìn sức khoẻ cẩn thận. Trong ngày hôm nay cô có thể xuất viện được rồi. Nếu muốn, cô có thể ở lại đây thêm vài bữa để sức khoẻ ổn định hơn. Tôi xin phép."Vị bác sĩ nói câu cuối rồi rời đi, để lại một không gian yên tĩnh trong phòng bệnh."Khả Di, con và Ân Vương Hoàng đã?", bà Thuý đau xót, cô con gái mình đang mang thai trong giai đoạn này sao?"Con... con rối lắm.", Khả Di không trực tiếp trả lời. Giờ đầu óc cô rất rối. Cô không nghĩ mình lại mang thai, bàn tay vô thức di chuyển đến nơi bụng."Di à, nếu như con đã có con với Ân Vương Hoàng vậy thì lời đề nghị kia của mẹ, con hãy bỏ qua đi.", bà Thuý không thể tàn nhẫn bắt con gái mình đang mang thai lại phải rời xa chồng. Coi như là ông trời không giúp cho Tú Di đi. Bà cũng yêu thương Khả Di, bà không muốn cô phải đau khổ, không muốn cô thân gái một mình nuôi con."Không, con sẽ nhường lại cho chị.", Khả Di siết chặt bàn tay còn lại trên giường, ánh mắt kiên định nhìn Bà Thuý."Khả Di, không được đâu, đứa bé không thể không có cha.", bà Thuý lên tiếng khuyên ngăn."Mẹ, con sẽ trả lại lại cho chị danh phận này rồi rời đi, con sẽ tự nuôi con mình mà không cần ai cả. Mẹ nói đúng, con trước sau chỉ là người thay thế, đã đến lúc con nên đi rồi."Khả Di chua xót mở lời. Nói thật từ lúc biết mình mang thai cô vui lắm, rốt cuộc ước mơ của cô cũng thành hiện thực rồi. Một đứa con của riêng cô, một đứa con là kết tinh của tình yêu cô dành cho anh. Nhưng, cô không chọn con đường ở lại. Khả Di vô thức nhớ lại câu nói tối qua của Ân Vương Hoàng rồi sờ bụng mình. Nếu anh đã chán ghét, khó chịu khi đối diện với cô thì cô ở lại đây còn có ích gì? Cô thà bỏ đi, một mình sinh con rồi nuôi còn mà không có anh bên cạnh còn hơn là phải để đứa con yêu quý này phải chịu sự lạnh nhạt của ba nó. Phải, một đứa trẻ cần nhất là gia đình đầy đủ có cả cha lẫn mẹ hạnh phúc, nhưng cô không thể mang lại cho con của mình điều ấy như bao đứa trẻ khác. Bé con, mẹ xin lỗi, nhất định mẹ sẽ bù đắp cho con, con đừng trách mẹ khi mẹ lựa chọn con đường này. Khả Di không nén được nỗi bi thương, một giọt nước mắt khẽ rơi trên đôi má hồng của cô."Khả Di, mẹ cảm ơn con, cảm ơn con rất nhiều.", bà Thuý ôm chầm lấy Khả Di, những giọt nước mắt cũng lã chã rơi. Bà thấy cô khóc mà lòng bà cũng có vui đâu, con mình đau khổ sao mình có thể cười được? Điều bà lúc này có thể làm cũng chỉ là lời cảm ơn vì quyết định nhường Ân Vương Hoàng lại cho Tú ngày sau..."Cô chủ, cô đi đâu mà xách nhiều quần áo thế ạ?", dì Lan thấy Khả Di xách vali xuống lầu liền hỏi."À, cháu định về nhà mẹ ruột ở vài hôm. Chị cháu vừa sinh, cháu muốn về ấy săn sóc chị ấy mà.", Khả Di nói dối, không muốn ý định của mình bị bại lộ."Vậy chừng nào cô về? Cô đã báo cho cậu chủ chưa?""Dạ cháu đã nhắn tin cho anh ấy rồi. Nếu chị cháu khoẻ lại sớm thì cháu sẽ về ngay thôi ạ. Mà Ân Vương Hoàng về nhà chưa dì?", Khả Di nhớ đến anh."Hôm qua cậu chủ mới về có hỏi cháu. Dì đã nói theo lời cháu là cháu ở nhà mẹ ruột nên cậu chủ cũng không trách gì.", dì Lan kể lại."Dạ được. Mà thôi cháu đi đây, taxi đang đợi ở ngoài. Dì ở lại khoẻ mạnh nhé, giúp cháu chăm sóc cho Ân Vương Hoàng nữa.", Khả Di nói xong rồi ôm chầm lấy dì Lan. Trong thời gian cô ở đây, dì chính là người gần gũi nhất với cô nên khi rời đi, quyến luyến cũng không lạ gì."Cô chủ???", dì Lan cảm thấy câu nói của Khả Di có chút kì quặc, như lời vĩnh biệt không bao giờ gặp lại vậy."Dì cũng biết anh ấy khó chịu mà, dì không giữ sức khoẻ giúp anh ấy, anh ấy sẽ cằn nhằn đấy.", Khả Di tìm cách để làm câu nói của mình nghe như không có chuyện gì Di chào tạm biệt mọi người, kéo vali lên xe rồi rời Tú Di...Khả Di mở cửa đi vào, ngồi lên bàn trang điểm viết vài lời cho Tú Di. Cuối cùng, cô đưa bàn tay trái lên, tháo đi chiếc nhẫn cưới của cô và anh đặt lên trên tờ giấy. Giây phút cô tháo chiếc nhẫn ra, cô đã bật khóc nức nở. Từ lúc cô tháo nó ra, cô đã biết cô và anh không còn là gì của nhau nữa. Từ lúc cô tháo nó ra, cô và anh trở nên hai người xa lạ như chưa từng quen biết. Từ lúc tháo ra, cô đã phải học cách buông bỏ mọi thứ, buông bỏ anh, buông bỏ tình yêu của chính bản thân để trả anh về đúng với người vợ của mình. Cô đau lắm, một nỗi đau không nói nên lời, cũng chẳng ai thấu bay....Ngồi ở phòng chờ, đôi mắt đẹp giờ đây trở nên vô hồn nhìn vào ra cửa sổ lớn, nơi đường băng phụ đón những chiếc máy bay hạ cánh rồi tiễn những chiếc máy bay cất cánh. Đây có lẽ là lần cuối cùng cô được nhìn thấy thành phố này, nơi lưu giữ kỉ niệm đáng nhớ giữa cô và anh. Có lẽ đời này kiếp này, dù có chết cô cũng không thể nào quên. Khẽ đưa tay lên bụng, cô mỉm cười nhẹ rồi khẽ nói nhỏ."Bé con, con mau chào tạm biệt ba đi, tạm biệt thành phố này đi, có lẽ chúng ta sẽ không quay trở lại đây nữa đâu. Ân Vương Hoàng, tạm biệt anh, tình yêu của em. Anh nhất định phải hạnh phúc với chị đấy, phải thật hạnh phúc. Xin lỗi vì em không đủ tốt để đem đến niềm vui, niềm hạnh phúc cho anh. Em sẽ nuôi nấng con chúng mình thật tốt, anh yên tâm. Vĩnh biệt, Ân Vương Hoàng."....
vợ hờ yêu của tổng giám đốc ân