Hình ảnh: Sử Việt Nam 1.3. Hoàng hậu Nam Phương ở Pháp Sau sự sụp đổ của triều đình phong kiến nhà Nguyễn, tình hình chính trị và quân sự giữa Việt và Pháp rất căng thẳng, chiến tranh tới gần, bà quyết định đưa các con sang Pháp vào năm 1947. Thời gian đầu, lâu đài Thorenc tại Cannes là nơi mẹ con bà sinh sống. Tiểu Tam Mạnh Nhất Lịch Sử. Tác giả : Quán Trang Cà Phê. Thể loại : Ngôn Tình, Khoa Huyễn, Xuyên Không. Số chương : 33. Chủ tiệm mạnh nhất lịch sử . visibility 168897 star 3 7. Hán Việt: Sử thượng tối cường điếm chủ. Tác giả: Nam Cực Liệt Nhật. Tình trạng: Hoàn thành. Mới nhất: Sách mới thượng giá! Thời gian đổi mới: 07-05-2021. Cảm ơn: 20 lần Gia tộc này đã trở thành gia tộc hiển hách nhất lịch sử và được xưng là 'Trung Hoa đệ nhất vọng tộc'. Suốt 1700 năm kéo dài từ Đông Hán đến Minh Thanh, gia tộc họ Vương đã bồi dưỡng được 36 Hoàng hậu, 36 Phò mã và 35 Tể tướng (theo ghi chép trong "Nhị thập tứ Chương 2: Việt Nam từ đầu thế kỉ XX đến hết chiến tranh thế giới thứ nhất (1918) Bài 22: Xã hội Việt Nam trong cuộc khai thác lần thứ nhất của thực dân Pháp. Bài 23: Phong trào yêu nước và cách mạng ở Việt Nam từ đầu thế kỉ XX đến chiến tranh thế giới thứ nhất Năm 2009, sự nghiệp diễn viên nhí của cô bé Tống Tổ Nhi thăng hoa rực rỡ nhờ vai diễn Na Tra trong bộ phim Bảo Liên Đăng Tiền Truyện.Ai cũng biết Na Tra là con trai còn Tống Tổ Nhi là con gái nhưng sự thật không thể phủ nhận Na Tra của Tống Tổ Nhi chính là phiên bản Na Tra đáng yêu nhất lịch sử màn ảnh từ HUo7yXr. –[Thế giới công lược thứ hai bắt đầu. Nhiệm vụ Được Vân Diệp bao dưỡng; làm Vân Diệp thống khổ][Chúc bạn chơi vui vẻ]Tại rất nhiều thời điểm, chất lượng tốt xấu của quần áo quyết định tâm tình của con vậy hiện tại, tâm tình của Ngô Khiết Tào cực kỳ không thô ráp chất lượng thấp đang không ngừng ma sát vào da cô, cảm giác có thứ gì đó dính vào vải mà gạt mãi không hết, thậm chí còn tản ra cái mùi kinh khủng rẻ tiền. Thứ mùi này khiến cho cô cảm thấy ghê cuộc sống vẫn phải tiếp tục thôi. Vì thế cô cúi đầu thoáng nhìn qua váy ngắn trên người, rồi lại ngẩng lên tiếp tục kẻ mắt.“Rốt cuộc chị có đang nghe em nói hay không?”Bút kẻ mắt chệch lên một nét, Ngô Khiết Tào lấy tay lau lau khóe mắt “Chị vẫn đang nghe, cậu cứ tiếp tục.”“Chị không nên tới chỗ đó làm việc.”Ngô Khiết Tào mặt không đổi sắc, chỉ có bàn tay khẽ run lên một chút, vẫn không để ý tới cậu thiếu niên đang nói không ngừng; cô cầm lên một tờ khăn giấy, cẩn thận lau vết chì kẻ mắt bị nhoen ra.“Nơi đó không phải nơi cậu có thể đến.”“A? Vậy em có thể đến đâu đây?”Thiếu niên cảm thấy khó khăn, dứt khoát nhắm mắt lại“Bạn học của em từng nói, nữ tiếp viên ở chỗ đó …… đều phải bán thân.”Tựa như bất chợt nhấn phải một nốt nhạc trầm, thân thể Ngô Khiết Tào lập tức cứng ngắc. Thật lâu sau, cô khẽ chuốt lông mi, nhìn khuôn mặt trong gương của mình mở miệng; chỉ có lên tiếng, cô mới phát hiện ra giọng nói của bản thân có bao nhiêu khô khốc “Chị không bán thân.”“Ý em không phải như vậy!”“Không”. Ngô Khiết Tào nghiêng người quay đầu qua, mặt đối mặt với cậu thiếu niên “Ý cậu chính là như thế.”“Ngô Hạ Nhàn, có phải cậu cảm thấy công việc của chị khiến cậu mất mặt đúng không? Mà cũng không đúng, bạn học của cậu còn chưa biết đến công việc của chị cơ mà.”“Chị, chị đừng như vậy.” Sự bi thương trong đôi mắt của Ngô Khiết Tào khiến Ngô Hạ Nhàn cuống quít, cậu vội bước lên nắm lấy tay Khiết Tào gạt tay của em trai mình ra, nhanh chóng vơ lấy cái ví rẻ tiền trên mặt bàn, xoay người bước ra lưu loát mở cửa phòng, dừng lại nhưng không quay đầu nói với Ngô Hạ Nhàn “Con đường chị có thể đi, chỉ có mỗi con đường này thôi. Ngô Hạ Nhàn, chị biết cậu không không thể quen với những tháng ngày kham khổ sau khi bố mẹ qua đời, nhưng cậu vẫn còn đang đi học, ít nhất chị cũng phải kiếm được tiền sinh hoạt phí cho cậu.”Ngô Khiết Tào bất chợt xoay người, chỉ tay vào vách tường, mở to mắt đối diện với em trai “Chẳng lẽ cậu có thể chịu đựng được loại phòng ở như thế này sao? Ngô thiếu gia.”Đây là căn phòng cho thuê đã cũ nát; vật dụng cũ kỹ, mục nát không biết phải làm như thế nào. Gia tộc phá sản, bố mẹ thậm chí còn không thể để lại một gian phòng nhỏ cho bọn họ.“Ầm” một tiếng, cửa phòng đóng sập Hạ Nhàn đứng sững tại chỗ, muốn đuổi theo nhưng làm cách nào cũng không nhấc nổi rất muốn nói với cô Không phải cậu sợ mất mặt, mà chỉ là lo lắng chỗ tạp nham đó không phù hợp với người chị gái xinh đẹp hiền lành trong lòng cậu .Ngô Hạ Nhàn muốn biểu hiện sự quan tâm, lại chẳng hiểu tại sao lời nói ra khỏi miệng lại thay đổi ý nghĩa như người chị gái cậu muốn quan tâm đã đi xa rồi, một chút hơi thở cũng không lưu Hạ Nhàn rối rắm cắn cắn môi dưới.——— —————————-Tiếng nhạc sàn ầm ĩ đánh thẳng vào lỗ tai, kích thích mạnh tới thần kinh. Ánh đèn đẹp mắt, lấp lóe chiếu lên sàn nhảy. Cả nam lẫn nữ đứng giữa sàn nhảy vặn vẹo thân thể, áp sát lấy nhau mà nhảy không là khách quen ở đây, chỉ cần ánh mắt chạm vào nhau là có thể hiểu được ý của đối nhìn thuận mắt thì lập tức kết thành cặp chạy lấy người; còn về phần sau đó làm cái gì thì trong lòng ai cũng hiểu nhìn không vừa mắt thì cũng chẳng cần hành động gì nhiều. Trực tiếp dời tầm mắt tìm kiếm mục tiêu kế tiếp là là quán bar nổi tiếng nhất thành phố B, ở trong này, cả nam lẫn nữ đều dỡ lớp ngụy trang xuống, chỉ còn lại xa hoa lãng phí đã khắc vào trong như thường ngày, Ngô Khiết Tào đi xuyên qua sàn nhảy, vừa tới quầy bar đã nghe được một giọng nói bén nhọn truyền đến “Aiz, sao bây giờ em mới đến?”Ngô Khiết Tào cười làm lành “Chị Trương, hôm nay có chút việc nên em tới muộn.”“Chị có quản em có chuyện gì hay không đâu.” Chị Trương kéo lấy cánh tay cô, chỉ chỉ về một hướng rồi nói “Này, có thấy không? Anh chàng đẹp trai kia kìa.”Đưa ánh mắt qua, Ngô Khiết Tào nhìn thấy một người đàn ông đang nhàn nhã gác chân, cũng là mục tiêu của nhiệm vụ lần này.“Có thấy.” Cô nói.“Người đó là Vân thiếu, khá giàu có, hơn nữa tính tình cũng không tệ. Chị biết hoàn cảnh hiện giờ của em, nếu em có thể mời được anh ta mua rượu thì nhất định có thể bán được giá cao đấy!”Chị Trương cứng rắn nhét vào tay cô hai chai rượu, Ngô Khiết Tào bước hai bước, quay đầu, chân thành nói“Cám ơn chị.”Chị Trương không trả lời, nhưng thật ra vẫn luôn cảm thông với cô gái tốt bụng gặp khó khăn này. Chỉ có điều chị không biết, đó chính là cô gái tốt bụng kia, trên đường mang rượu đến, mặt không đổi sắc kéo vạt áo xuống thấp, lộ ra khe rãnh tuyết trắng mê Ngô Khiết Tào bước tới trước mặt Vân Diệp, anh chẳng quan tâm tới việc các anh em xung quanh đang ôm ấp mỹ nhân trong ngực, chỉ ngồi lặng lẽ nghịch di động trong tay, thỉnh thoảng cười khẽ hai tiếng. Ngô Khiết Tào đoán là anh đang nói chuyện với bạn là một trong những điều cần kiêng kị nhất. Một tiểu tam thông minh thì không nên xuất hiện ở trước mặt kim chủ khi anh ta đang nghĩ tới người phụ nữ thế cô ngọt ngào mở miệng “Xin chào tiên sinh, xin hỏi ngài có muốn mua rượu hay không?”Vân Diệp không trả lời, thậm chí ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng lên.“Tiên sinh?”“Vân Diệp thật có diễm phúc nha,” Người đàn ông bên cạnh đang ôm mỹ nữ mở miệng “Sao cậu có thể không quan tâm tới người ta được cơ chứ?”Một người đàn ông khác hứng thú bỏ một quả nho vào miệng, lên tiếng “Không phải cậu ta đang vì tình yêu đích thực mà thủ thân như ngọc hay sao?”“Aiz ~~~~~ mỹ nữ, mỹ nữ, em đừng để ý đến cái tên đầu gỗ đó làm gì. Lại đây, tới chỗ anh này.”“Dáng người cũng được lắm.”Không để ý tới những người ồn ào xung quanh, tựa như không hề cảm thấy xấu hổ, Ngô Khiết Tào vẫn giữ vững nụ cười lấy lòng như trước, hướng thẳng về phía mục tiêu “Tiên sinh.”“Rượu của tôi chất lượng rất tốt đó,”“Cút.” Rốt cuộc Vân Diệp cũng ngẩng đầu vào mắt là hình ảnh một cô gái trang điểm thật đậm, trang phục táo bạo rất vừa người. Thoạt nhìn quả thực không tệ, trọng điểm là lớp son phấn thật dày kia khiến cho người ta nhìn không rõ dung mạo của vẻ như nhìn không rõ dung mạo, nhưng không phải nhất định ai cũng vậy Vân Diệp nhận ra cô gái này, anh thử gọi “Ngô Khiết Tào?”Xung quanh lập tức xôn xao.“Ồ, quen biết nhau à?”“Cậu không từ chối nữa rồi?”“Không phải đang vì tình yêu đích thực mà thủ thân như ngọc ư? Vân Diệp, cậu đây là……”Vân Diệp không trả lời, anh chỉ nhìn cô gái một tháng trước vẫn còn tâm cao khí ngạo không chịu cúi đầu kia, lại hô một tiếng “Ngô Khiết Tào.”Cảm nhận được âm điệu khẳng định trong giọng nói của đối phương, Ngô Khiết Tào vẫn mạnh miệng không muốn thừa nhận“Tôi không biết người này. Tiên sinh, nếu anh không muốn mua rượu thì tôi xin phép.”Nói xong, ngay cả liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi trên sofa cô cũng không dám, lập tức cúi đầu xoay người bước đi.“Đại tiểu thư của nhà họ Ngô khi nào lại nghèo túng tới mức này?”Bước chân của Ngô Khiết Tào không hề thay đổi.“Tôi có thể giúp em.”Nghe được câu nói đó, Ngô Khiết Tào mới dừng lại quay đầu, nhìn người đàn ông đang cách mình một đoạn còn thật sự nói “Tôi sẽ tận lực giúp em.”Không thể phủ nhận, Ngô Khiết Tào đã động tâm, sau vài giây trầm mặc, cô đồng ý “Đợi tôi hết giờ làm, anh ở chỗ này chờ tôi.”Chú ý tới những ánh mắt trêu chọc của bạn bè Vân Diệp xung quanh. Cô bổ sung thêm “Chỉ có hai người chúng ta.”Nói xong, cũng chẳng để ý tới nét mặt của Vân Diệp, bước nhanh tới trước mặt một người đàn ông ngồi ở bàn khác. Chuẩn bị lại khuôn mặt hòa nhã một lần nữa, cô ngọt ngào lên tiếng “Tiên sinh, ngài muốn uống thêm rượu không?”Cuối cùng Ngô Khiết Tào cũng có thể bán được rượu, cái giá phải trả chính là phải ngồi tiếp rượu, uống say như Diệp chỉ có thể ôm cô lên máy điều hòa, Vân Diệp khoanh hai tay trước ngực, lẳng lặng nhìn Ngô Khiết Tào đỏ bừng hai má vì say đó, anh mở một chai nước khoáng, bất ngờ đổ nước xuống đỉnh đầu cô.“Này! Anh có biết cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc không?” Ngô Khiết Tào bị nước lạnh dội xuống kinh ngạc mở to mắt, giơ tay gạt chai nước ra.“Đã tỉnh chưa?”“……Rồi.”“Có thể bắt đầu nói chuyện. Em muốn tôi giúp em như thế nào?”Ngô Khiết Tào không nói gì. Cô cúi đầu gạy gạy móng tay, toàn tâm toàn ý, giống như đang thực hiện một chuyện rất quan Vân Diệp lại chú ý tới chân cô đang run nhè nhẹ.“Em đang lo lắng.”“Lo lắng cái gì? Nực cười.”“Nếu tôi không đến, em sẽ vẫn ở nơi này tiếp rượu?”“Tiếp rượu thì làm sao? Chẳng lẽ anh cho rằng tất cả nữ tiếp viên đều làm cái trò kia?”Vân Diệp lẳng lặng nhìn cô. Cho dù Ngô Khiết Tào cật lực che giấu, anh vẫn có thể nhận ra được sự thống khổ trên nét mặt của Diệp đành phải nói sang chuyện khác “Lúc trước chúng ta còn vì một con mèo đồ chơi mà cãi nhau mãi.”Ngô Khiết Tào hỏi lại “Chuyện khi nào?”“Không nhớ rõ, chỉ nhớ là khi còn rất nhỏ thôi.”Ngô Khiết Tào im lặng một chút. Một lúc sau mới mở miệng “Lúc đó, Ngô thị còn chưa phá sản, ba mẹ tôi cũng không có tự sát.”“Em không nên làm việc ở chỗ này.”“Đừng có nói mấy lời giả tạo như vậy!” Ngô Khiết Tào nắm chặt lấy vạt váy, các đốt ngón tay dần trở nên trắng bệch, “Vậy anh nói xem tôi có thể làm được gì bây giờ? Một người không tốt nghiệp đại học thì có thể làm được cái gì?”“Vân thiếu! Anh không biết hoàn cảnh của tôi hiện giờ thì xin anh đừng nói chuyện theo kiểu đạo đức giả như vậy đi.”“Đúng là còn những việc khác nữa, như người dọn vệ sinh, tẩy bồn cầu…… Nhưng những việc đó thu nhập được bao nhiêu? Ngô Hạ Nhàn còn đang chờ tôi nuôi đấy.”“Nói thế nào đi nữa thì nó cũng là em trai của tôi. Tôi không thể hoàn tất việc học, thì nhất định sẽ cho nó học hành đàng hoàng!”“Vậy chỉ có ba con đường thôi, một là làm gái gọi, hai là làm nữ tiếp viên, cuối cùng là được bao dưỡng. Tôi tuyệt đối không để chính mình sa đọa vào con đường thứ nhất được.”Ngô Khiết Tào ngẩng đầu, nhìn Vân Diệp châm chọc “Hiện tại anh không muốn cho tôi đi tiếp rượu, sao hả, anh muốn bao dưỡng tôi à? Anh? Bao dưỡng? Nực cười……”Vân Diệp đột nhiên không biết phải nói cái gì, anh thật không ngờ một phút tâm huyết dâng trào đi quản chuyện của người khác của bản thân lại dẫn đến hậu quả vặn di động của Vân Diệp vang lên. Anh thuận thế thoát ra khỏi cục diện xấu hổ hiện tại, ấn nút nghe điện thoại.“Alo.”“Anh…… đang ở quán bar.”“…… Ngồi cùng với mấy người Mẫn Nam.”“Ừm.”Sau khi tắt điện thoại lại là một đoạn trầm lâu sau, Vân Diệp dường như hạ quyết tâm, mở miệng nói “Được, tôi bao dưỡng em.”–[ Chúc mừng người chơi đã hoàn thành nhiệm vụ Được Vân Diệp bao đạt được 500 điểm.][ Số điểm hiện có của người chơi 2500 điểm.][ Chúc bạn chơi vui vẻ.]Trích lời của Ngô Khiết Tào Ở rất nhiều thời điểm có thể dùng đến những lời dạy của người xưa. Ví dụ như phép khích thơ, e dè có thể được coi là đáng yêu, nhưng thật ra lời nói quá e dè thì vĩnh viễn sẽ không đạt được mục đích . Bởi vậy, vào thời khắc mấu chốt phải biết bỏ qua rụt rè, sử dụng phép khích ít mà đạt được thời, phải dẫn kim chủ rơi vào một hoàn cảnh khiến cho anh ta không thể không nói dối bạn gái/ vợ. Phải biết rằng, nói dối là bước đầu của sự phản ông ấy mà, chỉ cần có lần thứ nhất, thì sẽ có lần thứ hai. Càng ngày nói dối sẽ càng nhiều, nhiều đến mức về sau không thể không chia tay, như vậy với tư cách là tiểu tam, mục đích của chúng ta đã đạt chỉ hướng dẫn thêm mà thôi, tôi luôn luôn chuyên nghiệp. Thắng làm vua thua làm Tư lên vương vị, Yên Vương thất bại. Cho nên việc Hoàng tộc Yên quốc và các quan binh tướng lĩnh cùng nữ quyến bị trói bằng dây thừng thành một chuỗi áp giải đi cũng chẳng phải là chuyện gì đáng kinh không đáng kinh ngạc nhưng cũng đủ khiến cho người ta đau vào thân phận Công chúa, đồng thời “nhờ phúc” của Tuần Hướng, Ngô Khiết Tào không phải gia nhập đội ngũ chúa tạm thời bảo toàn được tính mạng, cũng coi như cho dân chúng Yên quốc một chút an ủi. Trước kia sống trong xa hoa, một khi mất nước thì không khác gì súc sinh bị trói, bị đánh, bị áp giải. Hiện thực tàn khốc khiến cho các danh môn quý tộc đang ở trên trời phải rơi xuống dưới đất, sống không bằng chết.Chát -’ Tiếng roi quất tiếp xúc với da thịt nghe thật chói tai, thật đau đớn.A -’ Không chịu nổi được thống khổ, một người đàn ông lực lưỡng rốt cuộc cũng kêu ra Khiết Tào nằm co ro trong xe ngựa, thân thể khẽ run rẩy. Tuần Hướng không nói gì, chỉ vươn tay hạ mành trúc của cửa sổ xe trúc mỏng manh sao có thể chặn lại được những âm thanh kia?Hành động này của hắn e rằng chỉ có tác dụng làm cho Ngô Khiết Tào càng thêm đau lòng mà qua một đêm đã thay đổi tất cả, ngay hôm trước còn vô ưu vô lo, còn là một tiểu công chúa ngây thơ nói muốn cả đời ở bên cạnh phụ vương chứ không cần thành thân; lúc này vẻ mặt Ngô Khiết Tào âm trầm “Hướng Tuần...... Không, Tuần Hướng, phụ vương ngày thường đối xử với ngươi cũng không tệ.” Khi nói chuyện, nàng khẽ chớp nói không hề chứa một chút lên án nào, chỉ trần thuật lại sự Hướng nhắm mắt lại, thật lâu sau, hắn mới trả lời “Quả thực không tệ.”“Vậy vì sao ngươi phản quốc?”“Thắng làm vua thua làm giặc. Ngô Nhâm Bình không có năng lực và chí khí làm Hoàng đế, nhưng Khuất Tư thì có.”“Chỉ vì muốn phụ tá một Hoàng đế có thể giúp ngươi lưu tên vào sử sách mà ngươi liền phản bội chủ cũ chủ? Tuần Hướng, ta đã nhìn lầm ngươi rồi!”Tuần Hướng thấy cảm xúc của Ngô Khiết Tào càng lúc càng kích động, liền lắc đầu “Không phải như vậy.”Ngô Khiết Tào chống tay ngồi dậy “Vậy thì vì sao?”“Khuất Tư mới là chủ cũ của ta. Ta ở Yên quốc chỉ là một trong những sách lược cần thiết mà thôi.” Huống hồ phụ tá Hoàng đế là do sư phụ nhờ vả, không phải là ham muốn cá nhân của chính tiếc, câu nói sau Tuần Hướng nuốt ngược trở lại không nói ra, Ngô Khiết Tào hiểu lầm hắn cũng là đương nhất thời thoái chí, chẳng muốn nói thêm gì nữa, chỉ “hừ” một tiếng; nghe qua còn tưởng nữ nhi nhà ai làm mười mấy năm được giáo dục với thân phận công chúa, cách biểu đạt tức giận lúc này lại là sự trở ngại lớn một khoảng thời gian ngắn, hai “cái hũ nút” ngồi chung một chỗ không còn gì để nói với này chỉ còn tiếng bước chân bên ngoài xe ngựa, tiếng kêu thảm thiết của tù binh cùng tiếng quát nạt của quan binh. Ngô Khiết Tào lại nhíu mày, ngón tay nhẹ nhàng xoắn lấy vạt váy trên người đã chuyển từ màu hạnh hoàng sang màu nhiên tất cả các âm thanh ngưng bặt, ngay cả tiếng bước chân cũng không nghe không phải là một hiện tượng bình lâu sau, rèm cửa xe ngựa bất chợt bị nhấc lên, Khuất Tư ló đầu vào, bụi bám trên mặt còn chưa lau thần hắn ta vô cùng hưng phấn, nói chuyện cũng thực dịu dàng “Muốn nghỉ ngơi một chút không?”Chuyện gì xảy ra vậy? Ngô Khiết Tào nhịn không được rụt người lại phía sau, bàn tay bất giác nắm chặt lấy vạt áo của Tuần Hướng vẫn duy trì trạng thái nhắm mắt “Thần không thấy mệt.”Lúc ấy, Tuần Hướng không để ý đến việc mình bị người ta giữ chặt quần áo, nhưng Khuất Tư lại nhìn thấy động tác “thân mật” giữa hai người, hắn nhướng mi, cười lạnh nói “Kỳ thực, bổn vương chẳng hiểu vì sao một tên tù binh lại có thể ngồi cùng xe ngựa với chủ nhân của mình.”Ngô Khiết Tào nắm càng chặt hơn.“Mời công chúa...... à không, là thị nữ, xuống xe.”Đây là sự sỉ nhục tột cùng. Bất kỳ một vị công chúa đủ tư cách nào cũng không thể chịu được tôn nghiêm của bản thân bị giẫm đạp như vậy. Ngô Khiết Tào căm hận nhìn kẻ không biết xấu hổ kia, gần như không thể khống chế nổi bản thân mà muốn nhào lên đánh vào người hắn, còn nghĩ có thể đồng quy vu tận với Khuất Tư cũng Ngô Khiết Tào không hề động đậy, Khuất Tư cười càng thêm vui vẻ “Bổn vương không phải là người có tính kiên nhẫn cao đâu.”Nói xong, hắn quay đầu lại, tay vẫn nắm chặt lấy thành xe ngựa “Giết một viên quan nhất phẩm.”“Giết một viên quan nhất phẩm!”“Giết một viên quan nhất phẩm!”“Giết một viên quan nhất phẩm!”......Hàng ngũ quá dài, một mệnh lệnh ngắn gọn còn phải truyền qua miệng mấy người. Nếu là lúc trước, Ngô Khiết Tào nhìn thấy cảnh này còn có thể vỗ tay trầm trồ khen ngợi, khen ngợi bọn họ có thể đoàn kết phối hợp ăn ý như vậy. Nhưng hôm nay...... thứ bọn họ truyền đi chính là mệnh lệnh giết người! Là mệnh lệnh giết người! Mệnh lệnh giết người!Đôi mắt bất giác đong đầy lệ, rốt cuộc Ngô Khiết Tào đành phải thỏa hiệp. Nàng buông tay, gần như thét chói tai mở miệng “Câm mồm! Ta...... xuống xe.”Nhưng đã quá muộn.“A -” Tiếng kêu đau đớn già nua xuyên qua đám người truyền Khiết Tào và Tuần Hướng đều nhận ra, đây là tiếng của lão Ngụy, cũng khổ thân ông đã qua tuổi bảy mươi mà phải rơi vào kết cục kêu lớn như vậy, rõ ràng là vô cùng đau đớn. Đáng giận hơn, những quan binh Sở quốc này không để cho tù binh được chết một cách thoải mái, bọn chúng không chém đầu ngay mà lại dùng kiếm đâm cho đến Tư lại ló đầu vào trong xe “Còn muốn ta giết thêm một người nữa sao? Thị nữ?”Ngô Khiết Tào nghẹn ngào, sống chết lắc đầu đứng phản ứng buồn cười’ này của nàng, Khuất Tư cũng vui vẻ “Ngoại trừ khóc ra ngươi còn có thể làm gì?”Tuần Hướng mở miệng “Khuất Tư.”Hai chữ ngắn ngủi, hợp thành tên của hắn, cái này coi như cảnh lẽ Khuất Tư nên tức giận, nhưng thực khiến cho mọi người mở rộng tầm mắt, hắn không hề có bộ dạng tức giận đáng lẽ phải có, mà thậm chí còn yếu thế nói “Được rồi, ta không nói nữa. Tuần Hướng, ngươi đừng tức giận.”Môi của Ngô Khiết Tào sắp bị chính nàng cắn đến chảy máu rồi, không thèm liếc mắt đến Tuần Hướng vừa rồi còn giả chết bây giờ lại giả nhân giả nghĩa ra tay giúp đỡ, Ngô Khiết Tào chuẩn bị xuống định bước ra, lòng bàn tay bỗng bị Tuần Hướng nhanh chóng nhét vào thứ gì đó, xúc cảm lạnh lẽo làm toàn thân nàng khẽ đó, Tuần Hướng lại nhắm mắt lại, không để cho nàng có cơ hội thắc mắc, hắn ỷ mình đang ở trong xe, bày ra bộ dạng những việc này chả liên quan gì đến hắn Khiết Tào cũng thức thời, không có hỏi vừa xuống xe, nhóm tù binh Yên quốc lập tức trở nên phẫn nộ, kẻ có tâm thậm chí còn chỉ thẳng vào mặt Khuất Tư rống giận “An Nhạc công chúa là công chúa cao quý của Yên quốc ta, cho dù Yên quốc đã vong, nhưng công chúa của Đại Yên quốc không phải là người mà lũ cẩu Sở quốc có thể mạo phạm!”Tên này hẳn là không muốn sống nữa rồi!Đã có người mở đầu, trong những tù binh còn lại không thiếu những người tận trung với nước, bọn họ đồng loạt hô to “Công chúa không thể mạo phạm!”“Không thể......”Khuất Tư cưỡi ngựa, chậm rãi tiến lên phía trước, nhàn nhạt mở miệng “Công chúa của Yên quốc? Còn có Yên quốc nữa sao?”Đúng vậy, Yên quốc...... đã mất rồi. Cho dù thân phận có là công chúa thì bây giờ cũng chỉ là tù binh mà người trung thành với Yên quốc không biết Khuất Tư sẽ xử lý Ngô Khiết Tào ra sao, lại nghĩ, nếu hiện giờ bọn họ chọc giận hắn, khẳng định không phải là một hành động sáng trung thần vừa rồi còn tức giận ngút trời nhất thời im bặt, dù có bị quất roi, cũng quyết không phát ra một tiếng kêu nào là dân chúng của Yên quốc! Những người bị Khuất Tư diệt quốc vì cái gọi là thống nhất nghiệp lớn’ của hắn!Ngô Khiết Tào có thể không hận kẻ thù đã hủy diệt đất nước của nàng, giết chết binh sĩ của nàng, bức tử người thân của nàng hay sao?!Bên ngoài xe, Ngô Khiết Tào cắn răng cúi đầu, nhân lúc người khác không chú ý liền lặng lẽ thả lỏng nắm tay, trong lòng bàn tay là ngọc tì hưu * được chạm khắc khéo léo tinh xảo, trông rất sống quay đầu nhìn về phía sau, thấy thảm cảnh của đất nước mình, nước mắt chảy xuống ngọc tỳ hưu, nàng nhanh chóng khép tay trong xe, Tuần Hướng cúi đầu, đầu ngón tay dường như vẫn có thể cảm nhận được xúc cảm mềm mại trong lòng bàn tay của Ngô Khiết là cảm xúc hắn chưa bao giờ trải vụ ẩn Làm Tuần Hướng xúc động, đạt được 1000 điểm.][ Tổng điểm người chơi hiện có 7000 điểm.][ Chúc ngài chơi vui vẻ.]- - - - - - -Đoàn người đi tới Hoàng cung của Sở quốc, chân của Ngô Khiết Tào bị ma sát mọc lên mấy cái mụn nước, mụn nước nổi lên lại bị ma sát vỡ ra, vỡ ra lại chảy máu...... Dần dần, sau khi khổ sở đến được Sở quốc, giày của nàng sớm bị nhuộm sang màu đây, nàng chưa bao giờ phải chịu đựng loại đau khổ đội không được tiến vào Hoàng cung - cho dù đây có là quân đội của chính Khuất Tư cũng không binh sĩ được bố trí giống như kén tằm, đầu tiên bóc ra tầng dày nhất ở bên ngoài, rồi bóc tiếp từng lớp từng lớp ở giữa, sau cùng còn lại một tầng mỏng kẻ còn lại là “nhóm anh hùng” cốt lõi đã giúp Khuất Tư đánh bại Yên quốc “ yếu đuối”, bọn họ vừa vào cung đã có người xông tới tận tâm tận lực hầu Khiết Tào ở phía sau nhân lúc hỗn loạn mà tiến đến trước mặt Tuần vươn tay, giơ khối ngọc tỳ hưu lên cho Tuần Hướng xem “Sao ngươi lại có đồ vật của phụ vương ta?”“Là ông ấy cho ta .”“Phụ vương...... đã sớm biết ngươi sẽ làm phản, nhưng tại sao lại không bắt ngươi?”“Yên Vương tự biết vận số đã hết, ông ấy cho ta ngọc tì hưu này để ta chăm sóc tốt cho ngươi. Rượu kia...... chỉ là thuốc dẫn thôi, Yên Vương muốn để ngươi yên tâm rời đi, chỉ có điều......”Chỉ có điều cô công chúa nhỏ ngốc nghếch này cũng có một mặt quật cường, để lãng phí cơ hội trốn thoát tốt cây quạt trên tay, cho dù một thân chiến bào, Tuần Hướng vẫn giống như một vị thần tiên tản ra khí chất cao cao ngạo này thật chói mắt, lại là bộ dạng mọi việc không liên quan gì đến ta’ như trước, bất hạnh của người khác ở trong mắt hắn có lẽ cũng chỉ là một việc tầm thể trông cậy vào cái gọi là có tình có nghĩa’ của Tuần Hướng được, nếu không Tuần Hướng sẽ không tên Tuần Hướng nữa. Bởi vì cho dù hắn có tình có nghĩa thì tất cả cũng chỉ là giả vờ mà Khiết Tào nắm chặt ngọc tỳ hưu trong lòng bàn tay, máu từ kẽ tay chậm rãi chảy ra. Nàng nói “Diễn xuất của ngươi xuất sắc quá.”Kể cả Tuần Hướng, không ai có thể hiểu được nàng đang muốn nói gì....... Không, có lẽ không bao gồm Tuần Hướng...... Hắn hẳn là có thể hiểu. Nhưng lại làm bộ như không hiểu. Thật đúng như lời của Ngô Khiết Tào, diễn xuất của hắn quá tuyệt lời của Ngô Khiết Tào Một người đàn ông quyền cao chức trọng tất nhiên bên người sẽ có rất nhiều phụ nữ, thậm chí...... có cả đàn họ đã sớm quen với sự nịnh nọt của đám người oanh oanh yến yến kia, trong lòng đã tự động dựng lên một bức tường cao khi mặt tường bị đánh vỡ thì hành động phía sau khá thuận buồm xuôi gió, còn nếu không phá được thì chỉ có thể cố gắng chịu đựng bão táp mưa sa, mà có lẽ cả đời cũng không có cách nào đi vào lòng anh ta chúng ta cần làm, chính là tìm một cái thang an toàn, vừa không phải mất công phá tường’, lại không sợ mất mát, chỉ cần trực tiếp trèo qua mà thôi – cái đó gọi là đi đường tắt’.Tuy nhiên không phải ai cũng có thể đi qua được con đường tắt có thể tiếp cận Kim chủ thông qua bạn bè hay những người thân thiết, thậm chí là cả người yêu của anh ta, thì tất nhiên chúng ta sẽ có nhiều sự tiếp xúc hơn. Sau đó, dựa vào năng lực của bản thân để đạt được mục đích, vượt qua bức tường cao đó chỉ còn là vấn đề thời gian mà luôn luôn chuyên nghiệp.* Chú thích Tỳ hưu – là một trong năm mãnh thú của sách cổ Trung Quốc và truyền thuyết dân gian Hán tộc. Tỳ Hưu có miệng nhưng không có hậu môn, chỉ có thể ăn mà không thể bài tiết, chỉ vào chứ không ra, cho nên được coi như thần thú “chiêu tài”, ngụ ý xua đuổi tà khí, mang đến vận may, giữ được tài lộc.... Phòng khách sáng sủa sạch sẽ —— nếu bỏ qua cái ghế dựa đổ chỏng chơ trên mặt đất thì đúng là như nhiên, vợ cả đã tới Khiết Tào gọi cái này là…… gậy đánh tiểu phụ nữ đó chỉ biết làm thế mà thôi, không biết phải làm gì với ông chồng của mình. Muốn làm ầm ĩ một trận nhưng lại sợ đối phương giận dữ đòi ly hôn, cho nên chỉ có thể ra tay với cái kẻ gọi là “hồ ly tinh” tay xinh đẹp của Ngô Khiết Tào gõ nhẹ lên bàn trà, chớp chớp đôi mắt với hàng mi được chuốt mascara thật đậm, trong nháy mắt để lộ ra phong tình khó nói nên mắt nhìn qua đồng hồ treo trên tường, cô lấy gương nhỏ ra cẩn thận trang điểm lại. Đôi môi đẹp đẽ được tô thêm một lớp son đỏ thanh nhã nữa. Sau đó, Ngô Khiết Tào mỉm cười mở miệng “Không sáng tạo chút nào.”Kinh nghiệm nói cho cô biết, loại tiết mục bị chồng ruồng bỏ này thường kém hơn so với vở kịch tiểu tam khóc náo một thế cô hung hăng quệt mạnh son môi, vệt son đỏ xẹt ngang qua má nhìn khá thê thảm, trông vừa suy sụp lại vừa yêu dị. Cầm lấy cái gương trang điểm, Ngô Khiết Tào ngó trái ngó phải, nhìn tác phẩm vừa mới hoàn thành hài lòng mỉm cười. Ngay sau đó, cô đưa ly rượu đỏ đã rót sẵn từ trước đến bên môi, ngửa đầu lên lộ ra cần cổ tuyệt đẹp, dứt khoát nghiêng cốc nhưng lại không nuốt áo trắng như tuyết trong nháy mắt nhiễm một màu đỏ loang Khiết Tào lại cầm lên một ly rượu đỏ khác, nhẹ nhàng lắc lắc cái ly chân dài, sắc đỏ lưu lại trên thành ly trông thật mê hoặc — tựa như son môi vừa được lau thảy đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ con cá cắn câu nữa lúc này, cửa mở Ngang không ngờ lọt vào tầm mắt mình lại là tình huống như thế vào mặt không phải là một bàn ăn thơm ngon như mọi lần, không có âm thanh “đinh đinh đang đang” của muôi xào đụng vào inox, cả cái ghế dựa vốn luôn được dựng ngay ngắn cũng đổ chỏng chơ ở một rượu xộc thẳng vào mũi Lí Ngang, trong phòng khách chỉ còn lại tiếng rót rượu và tiếng chai rượu đập mạnh xuống bàn gái ngày thường vẫn xuất hiện với đôi mắt sáng long lanh hiện giờ đang quay lưng về phía anh ta, vô cùng suy sụp.“Anh đã đến rồi sao?” Ngay cả đầu cũng không quay lại, Ngô Khiết Tào vẫn tiếp tục động tác rót rượu trên Ngang không lên tiếng trả tới đoạt lại ly rượu, lúc này Lí Ngang mới phát hiện ra người phụ nữ luôn kiêu ngạo này đã sớm lệ rơi đầy mặt, ngay cả son môi cũng không thèm để ý này thật không bình thường.“Lí Ngang……” Ngô Khiết Tào giữ chặt lấy tay anh ta, vẻ mặt hoảng hốt mở miệng,“Lí Ngang……” Cô cúi đầu gọi .“Rốt cuộc em làm sao vậy?” Lí Ngang nhẹ nhàng vuốt tóc mai vướng vào miệng Ngô Khiết Tào ra, lên tiếng hỏi.“Anh đừng nói gì cả, chỉ cần nghe em nói thôi.”“Chúng ta…… chia tay đi.”Lí Ngang lập tức đứng bật dậy “Em nói giỡn cái gì đó?” Sau vài giây sửng sốt, anh ta dường như hiểu ra điều gì, cười lạnh ra tiếng “Tiền không đủ ư?”Một cái thẻ được vứt ngay xuống bàn trà trước mặt Ngô Khiết Khiết Tào nhìn chằm chằm cái thẻ, thật lâu sau mới cứng ngắc ngẩng đầu “Anh thật sự nghĩ em là người như vậy sao?”Lí Ngang không trả lời, tuy rằng cảm thấy chuyện này có hơi lạ, nhưng với tôn nghiêm của đàn ông thì dù có làm cho tình nhân mình hết mực yêu thương đau lòng, anh ta cũng nhất quyết không chịu cúi đầu nhận người cứ như vậy nhìn nhau, mãi đến khi Ngô Khiết Tào không kiên trì nổi nữa mới nở nụ cười tự giễu“Cũng phải, ở trong mắt của anh em chính là người như thế.”Nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Ngô Khiết Tào, Lí Ngang đưa tay lên muốn đặt lên vai cô, định an ủi một chút. Nhưng không ngờ Ngô Khiết Tào lại linh hoạt né động tránh né không giống như trêu đùa bình thường, lần này quả thực là không muốn anh ta đụng của Lí Ngang cứng ngắc ở giữa không trung.“Cô ta tới tìm em.” Không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng Khiết Tào không phủ nhận, cũng không nói cô ta đến như thế nào; giờ phút này, tươi cười miễn cưỡng trên mặt của cô phối hợp với nước mắt không ngừng chảy xuống, trông thực sự rất quái dị. Nhưng Lí Ngang lại cười không nói yêu kiều đứt quãng“Lí Ngang…… chia tay đi. Tạm thời buông tha cho anh, cũng chính là buông tha cho em.”“Em thật sự, thật sự cảm thấy mệt mỏi rồi.”“Em ghét người khác gọi mình là tiểu tam, ghét mỗi lần tỉnh giấc lúc nửa đêm không có hơi ấm bên cạnh, ghét phải làm việc đó ở trong văn phòng…… Không thích cảm giác yêu đương vụng trộm. Em còn ghét mỗi lần nhìn thấy anh đi cùng với cô ta, em phải dừng lại chào một tiếng Phu nhân Tổng giám đốc’.”“Thật ra……” Ngô Khiết Tào né tránh động tác muốn lau nước mắt giúp cô của Lí Ngang, cô quật cường tùy ý quệt đi, nhìn thẳng vào mắt đối phương.“Em lại càng ghét chính bản thân mình.”“Em hư vinh, em thừa nhận; lúc trước, chính là nhìn vào thân phận Tổng giám đốc của anh mới tự lên kế hoạch theo đuổi, anh cứ cho là như vậy đi!”“Phải! Em thừa nhận, em hạ lưu. Còn anh, giàu có, đẹp trai, gia thế tốt, tính cách tốt, lại hào phóng. Đối với người vừa bước vào chốn thành thị xa lạ như em là một lựa chọn không thể tốt hơn được nữa.”“Em dùng mỹ mạo và tuổi thanh xuân của mình đổi lấy tiền bạc và sự bảo hộ của anh. Đúng là một giao dịch tốt. Phải không?”“Em đã từng nghĩ……” Ngô Khiết Tào khóc không thành tiếng, tay lau liên tục cũng không thể hết nước mắt. Cô đơn giản trực tiếp lấy tay che mắt, cố nén nghẹn ngào“Em nghĩ cuộc giao dịch này có thể duy trì thế cân bằng. Nhưng, ngay cả người và chó ở cùng một chỗ với nhau trong thời gian dài cũng sẽ sinh ra cảm giác nha.”“Trước kia em dự tính ở cùng với anh năm năm. Năm năm sau, nhất định em sẽ có phòng ở, phòng ở không cần quá lớn, chỉ đủ cho ba người là tốt rồi. Em sẽ tìm một người đàn ông yêu em, em cũng yêu anh ấy, nuôi một con chó và sinh cho anh ấy một đứa nhỏ, vô ưu vô lo, thật tốt đúng không?”“Nhưng kế hoạch đó lại bị phá vỡ, em đã vuột mất nó rồi. Em không biết từ khi nào, người đàn ông trong giấc mộng đó của em lại biến thành anh.”Lí Ngang không chen ngang vào câu nào, nhưng không hiểu sao trái tim trong lồng ngực lại đập càng lúc càng nhanh. Việc này nằm ngoài dự kiến của anh ta, cảm giác vui sướng lập tức tràn đầy trong lòng, còn xen lẫn một ít chua là cảm giác anh ta chưa từng có bao giờ.“Em ảo tưởng người đàn ông làm bạn suốt đời với em năm năm sau là anh, muốn cha đứa nhỏ của em cũng là anh. Thậm chí em còn ác độc tới mức nguyền rủa vợ anh chết sớm một chút. Nếu như vậy thì cái danh xưng Phu nhân’ mà em hằng mong ước kia sẽ thuộc về em. Công ty của anh phá sản cũng không sao, không còn tiền thì chúng ta có thể thực sự ở bên nhau rồi.”Lúc này Ngô Khiết Tào mới nở một nụ cười hạnh phúc, ánh mắt xa xăm, dường như đang nhìn thấy viễn cảnh hạnh phúc của năm năm tiếc sau khi tỉnh mộng, lại chính là đau thương thấu đến tâm gái có bề ngoài thành thục này không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên trở nên lạnh lùng, mở miệng nói“Anh xem, tiểu tam chính là tiểu tam, em ác độc lắm phải không? Ngay cả em cũng không nhận ra bản thân mình nữa.”Cô quay đầu, ở trên sườn mặt trơn bóng của Lí Ngang hôn nhẹ một nói “Đây là nụ hôn cuối cùng, chúng ta kết thúc rồi.”Nói xong, Ngô Khiết Tào xoay người chuẩn bị lên lầu thu dọn lại quần áo, chân váy trắng thanh nhã xoay nhẹ giữa không lúc Lí Ngang không thốt được nên lời, cô đã đi thẳng tới chân cầu Ngang đành phải chịu thua mở miệng “Em thắng rồi.” Giọng nói trầm thấp lại bối Khiết Tào nghe không rõ lắm, chỉ thấy bên tai truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Cô vừa quay đầu lại thì một đôi tay đã vươn ra, cả người cô lập tức được kéo vào cái ôm ấm mũi bị đập bất ngờ có hơi đau đớn, nhưng Ngô Khiết Tào lại được ôm sát vào vòm ngực vững chắc, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ ngay sát bên đầu truyền đến tiếng nói của Lí Ngang, anh ta đặt cằm tựa trên đỉnh đầu của cô, “Em thắng rồi. Anh nghĩ giấc mộng kia của em – chúng ta có thể cùng nhau thực hiện.”Ngô Khiết Tào nhịn không được mở to hai mắt, không thể tin Ngang nâng khuôn mặt anh ta yêu thương lên, hôn lên đỉnh đầu, vầng trán, mí mắt, cái mũi. Sau đó là mục tiêu cuối cùng, anh ta dịu dàng hôn lên đôi môi cô, khẽ liếm vành môi, nhưng không đưa lưỡi vào xâm với cuồng nhiệt trước kia, đây là một nụ hôn đơn giản và cũng là chân thành nhất.“Thực xin lỗi, đến bây giờ anh mới dám thừa nhận, anh yêu em,” Lí Ngang nói, “Bắt đầu hay kết thúc giao dịch của chúng ta là do anh quyết định, không phải em.”“Mà hiện tại anh nói rõ cho em biết Hai chúng ta sẽ không chấm dứt.”“Em là người phụ nữ xấu xa…… Anh sẽ vì em ly hôn với vợ sao?” Ngô Khiết Tào bất an hỏi.“Phu nhân của anh chỉ có thể là em.”“Lí Ngang, điều này thật giống như đang nằm mơ!”“Em còn có rất nhiều năm để chứng minh đây không phải giấc mộng.”“Lí Ngang……”“Hửm?”“Lí Ngang……”“Sao thế?”“Không có gì cả, chỉ muốn gọi anh thôi.”“Lí Ngang……”“Ừ.”“Lí Ngang…… Em yêu anh.”“Ừm…… Anh biết.”Lí Ngang vĩnh viễn sẽ không biết, cô gái vừa mới còn bởi tình yêu mà chịu biết bao day dứt kia đang lén lút vươn tay, cầm chiếc thẻ nằm trơ trọi trên mặt bàn ta cũng sẽ không biết, tình nhân của anh ta đắc ý cười trong hư không, không tiếng động dùng khẩu hình miệng nói Ngốc, đồ quả dưa.’–[ Thế giới công lược thứ nhất chấm vụ Được tổng giám đốc thừa nhận tình yêu 〔 Đã hoàn thành 〕Khiến cho tổng giám đốc cùng vợ cả ly hôn 〔 Đã hoàn thành 〕Cộng điểm 2000 điểm người chơi hiện có 2000 điểm.]–[Cái khác Người chơi không cần bởi vì vợ cả tìm đến hôm nay mà mềm lòng, vốn dĩ không nên dễ dàng bỏ qua cho vợ cả. Ít nhất cũng phải khiến cho đối phương phá sản. Tiểu tam đủ tư cách thì không cần có lòng dạ yếu đuối và sự đồng tình.][ Người chơi đừng quên bài học đã học được trong quá trình chơi.][ Chúc bạn chơi vui vẻ.]Trích lời của Ngô Khiết Tào Nhìn vào cái chết mà sống, theo ý của tôi, đó chính là vào khoảnh khắc trước khi chết kia mới hiểu được ý nghĩa của cuộc trắng ra thì chính là một người muốn chết nhưng lại không dám chết. Chỉ có gặp phải khốn cảnh, chọn đúng thời điểm khó khăn để nói những lời dễ nghe, thì mới có thể đạt được thành công. Nghề nghiệp này của chúng tôi, thường đột phá ở điểm là một trò chơi đòi hỏi người chơi phải gan tôi luôn luôn dũng cảm. Tiểu tam yêu tiền, trong lòng mọi người đều biết rõ, bà đây chỉ có yêu tiền của mi. Cứ thẳng thắn như vậy có khi lại càng kiếm được nhiều hơn so với mong đợi nhiên, phải có “Em thật sự yêu anh” phối hợp diễn cùng. Nếu không thì trực tiếp về nhà làm ruộng ông chính là như thế, chán ghét bà vợ ở nhà; vì vậy nên khi có tiền phải tìm ngay một cô tình nhân phong tao, yêu cầu đối phương phải thuần khiết như hoa sen trắng, không coi trọng vật ngoài tôi, chỉ là phối hợp với họ mà thôi —– Tôi luôn luôn chuyên nghiệp. Thể loại Hệ thống, xuyên nhanh, nữ phụ….. Convert U tịch cốc Tàng Thư Viện Editor Teru + tiểu an nhi Đây là một trò chơi đòi hỏi người chơi phải gan dạ. Mà tôi luôn luôn dũng cảm. Tiểu tam yêu tiền, trong lòng mọi người đều biết rõ, bà đây chỉ có yêu tiền của mi. Cứ thẳng thắn như vậy có khi lại càng kiếm được nhiều hơn so với mong đợi ấy. Đương nhiên, phải có “Em thật sự yêu anh” phối hợp diễn cùng. Nếu không thì trực tiếp về nhà làm ruộng đi. Đàn ông chính là như thế, chán ghét bà vợ ở nhà; vì vậy nên khi có tiền phải tìm ngay một cô tình nhân phong tao, yêu cầu đối phương phải thuần khiết như hoa sen trắng, không coi trọng vật ngoài thân. Mà tôi, chỉ là phối hợp với họ mà thôi —– Tôi luôn luôn chuyên nghiệp.

tiểu tam mạnh nhất lịch sử